Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:22
Lượt xem: 112

Lâm Hàn mở mắt ra, thấy trong phòng tối tăm mờ mịt, cầm chăn xoay người đưa lưng về phía Sở Tu Viễn.

Động tác của nàng quá nhanh, Sở Tu Viễn sửng sốt, vừa phản ứng lại người đã trùm kín đầu. Sở Tu Viễn vừa tức giận vừa buồn cười: “Phu nhân, trong phòng tối là do trời âm u, không phải trời chưa sáng.”

Chăn lại bị xốc lên, lạch cạch một tiếng, trên mặt Lâm Hàn có thêm một thứ gì đó.

Lâm Hàn nhíu mày: “Cái gì vậy?”

Sở Tu Viễn sợ nàng lại quấn chăn tiếp tục ngủ, nhân cơ hội kéo nàng ra, mở tay nàng ra.

Lâm Hàn cả người chấn động, trợn to hai mắt, nàng…làm sao nàng lại quên đậu phộng cùng hạt dưa chứ.

Sở Tu Viễn thấy thế, biết nàng tỉnh táo lại: “Nhớ ra chưa?”

Lâm Hàn nhớ ra, mặc dù Sở Tu Viễn trung quân ái quốc nhưng cũng không đem chuyện nàng biết “thuật dẫn lôi” nói cho Hoàng đế Thương Diệu. Lâm Hàn cảm thấy nàng có thể thử tin tưởng Sở Tu Viễn, liền quyết định dùng đậu phộng và hạt dưa thử hắn.

Nếu như Sở Tu Viễn làm cho nàng thất vọng, đương nhiên nàng sẽ cao chạy xa bay. Ngược lại, nếu cứ thế mà qua, còn có thể biết Sở Tu Viễn ưu tú đến nhường nào.

Tối hôm qua Lâm Hàn vẫn ráng chống đỡ đến khi Sở Tu Viễn ngủ mới đem hạt dưa cùng đậu phộng ném đầy giường, thoạt nhìn giống như là trong mộng vô thức làm. Quả nhiên Sở Tu Viễn không hề suy nghĩ nhiều, giống như đã đoán được cái gì.

Sở Tu Viễn thấy Lâm Hàn im lặng không lên tiếng, cười hỏi: “Đang suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt ta à?”

“Chàng đúng là người tâm tư hẹp hòi.” Lâm Hàn ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.

Sở Tu Viễn không bị mắc lừa: “Nàng không hẹp hòi, vậy nàng nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Lâm Hàn gãi đầu: “Ta nói thì chàng có tin không?”

“Có khi nào ta nghi ngờ nàng chưa?” Sở Tu Viễn làm sao có thể không hoài nghi cho được, hạt bông cùng bắp ngô có thể giải thích là vẫn lưu giữ từ mấy năm trước. Còn cây giống vải thiều, khoai đỏ không thể bảo tồn được. Cho nên Sở Tu Viễn cùng Thương Diệu vẫn nghi ngờ rằng nàng vẫn có liên hệ với “kỳ ngộ” năm xưa.

Mà nay nhìn thấy đồ vật trên giường, Sở Tu Viễn biết bọn họ đoán đúng một nửa.

Bọn họ từng hoài nghi Lâm Hàn chưa từng ra khỏi huyện Phượng Tường, trên thực tế trước khi nàng tới kinh quả thật chưa từng ra khỏi huyện Phượng Tường. Sở dĩ Lâm Hàn nói không có sư phụ, chỉ vì cái gọi là kỳ ngộ của nàng rất có khả năng là nằm mơ, vả lại có thể mang đồ vật trong mộng ra ngoài.

Lâm Hàn: “Nếu ta nói ta đã có một giấc mộng rất dài thì chàng có tin không?”

Đặt ở trước kia thì Sở Tu Viễn không tin. Nhưng mà, Lâm Hàn còn mặc xiêm y tối hôm qua, trên mặt còn mang theo vết hằn khi ngủ, không có khả năng đi ra ngoài, trừ phi nàng có thuật phân thân.

Nhưng mà, nếu như nàng có thuật phân thân thì ngày đó sét đánh Ngô Thừa Nghiệp, cũng sẽ không đích thân đi qua đó, còn mặc xiêm y của hắn nữa.

Nói tóm lại, Sở Tu Viễn tin tưởng, cho nên gật đầu một cái.

Lâm Hàn kinh ngạc: “Chàng tin? Sở Tu Viễn, chàng là đang lừa ta phải không?”

“Vậy nàng nói mấy thứ này lấy đâu ra.” Sở Tu Viễn mở ra một quả to tròn màu trắng nhạt, trong tay xuất hiện hai hạt màu hồng: “Có ăn được không?” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, bỏ vào trong miệng, Sở Tu Viễn liền không khỏi nhíu mày: “Đây là vị gì?”

Lâm Hàn bị động tác của hắn làm cho sửng sốt, lấy lại tinh thần liền tức giận nói: “Mùi chân thối của chàng đấy.”

Sở Tu Viễn suýt bị nghẹn, vội vàng nuốt đồ trong miệng xuống: “Chân ta không thối! Chờ đã, bây giờ không phải là lúc tranh luận chuyện này.” Hắn cũng không dám để Lâm Hàn nói tiếp, miễn cho nàng lại lừa gạt mình: “Ta sẽ hỏi, nàng đáp.”

Lâm Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt giả vờ tức giận: “Chàng có ý gì?”

“Không có ý tứ gì khác, chính là muốn biết phu nhân ta là thần thánh phương nào.” Sở Tu Viễn không cho nàng cơ hội suy nghĩ lung tung: “Tối hôm qua nàng mơ một giấc, mơ thấy hai thứ này?”

Lâm Hàn cố ý do dự.

“Ta đoán đúng rồi à, phu nhân?” Sở Tu Viễn lại hỏi: “Khoai đỏ, vải thiều, nho đều là như vậy mà tới, căn bản không có người Tây Vực nào, cũng chẳng có sư phụ gì cả. Võ công của nàng cũng là học được trong mơ phải không? Cho nên việc đầu tiên sau khi nàng học xong chính là xử trí hai tên ác nô kia.” Nói xong, dừng một chút: “Ta làm sao lại không nghĩ tới cơ chứ? Nếu nàng thật sự có sư phụ, nàng đánh không lại bọn họ thì sư phụ nàng cũng có thể ra tay, hoàn toàn không cần phải để cho bọn họ sống thêm vài năm như thế.”

Lâm Hàn không khỏi cảm thấy may mắn không nói thẳng ra, bằng không nam nhân này nhất định có thể đoán được nàng có ký ức kiếp trước: “Nói xong chưa?”

“Ta lại đoán đúng rồi à?” Sở Tu Viễn cười nhìn nàng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-153.html.]

Lâm Hàn đứng dậy đi xuống.

Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay nàng.

Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu, lời cần nói đều bị hắn nói xong, hắn còn muốn như thế nào nữa chứ?

Sở Tu Viễn: “Bao lâu thì nằm mơ một lần?”

Lâm Hàn không hiểu: “Có ý gì?”

“Từ khoai đỏ đến hôm nay vừa vặn ba năm.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.

Lâm Hàn hiểu được: “Cái này không có kỳ hạn.”

“Thời gian không chắc chắn?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chàng đã từng nghe nói qua một câu, ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ chưa?”

Sở Tu Viễn đã từng nghe nói qua, không hiểu nàng nói cái này làm cái gì.

“Ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t điêu nô kia, chỉ là không có cách nào cả, sau đó đến buổi tối liền nằm mơ đến một chỗ. Nơi đó có thư phòng có đình viện, còn có mấy mẫu đất cằn. Trong ruộng có lương thực, rau củ quả, chỉ là không có ai cả. Lúc đầu ta không dám động đến những thứ ở đó, có lần buổi tối không ăn cơm, thật sự quá đói, hái một nắm vải thiều ăn, cũng không ai đến tìm ta, ta mới dám đi vào trong phòng. Võ công và thuật dẫn lôi chính là học được trong thư phòng đó.” Lâm Hàn nói: “Khoai đỏ và cây ăn quả cũng lấy ra từ trong đó. Khi linh hồn ta ở trong đó rồi, có thể đem đồ trong đó lấy ra bất cứ chỗ nào.”

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Cho nên mấy lần trước đó nàng sáng sớm đi ra ngoài là để kéo mấy thứ kia về?”

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Tu Viễn chỉ vào mấy thứ ở trên giường: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”

“Ta có thể đem mấy thứ này giấu ở trên núi, nhưng nếu ta muốn đi lấy những thứ này, cho dù chàng không đi theo thì cũng sẽ phái người đi theo ta. Cho dù ta tự mình đi, trở về cũng không cách nào giải thích với chàng cả.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Tối hôm qua trong mộng, ta mới tự nhủ rằng cứ để ở trong phòng đi, sau đó ta liền ngủ thiếp đi. Lại quên rằng những thứ này quá nhỏ, cũng quên tìm đồ gì để cất đi nên mới rải khắp nơi như thế.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ngày suy nghĩ đêm nằm mơ? Mấy bữa nay nàng có nghĩ gì về mấy cái này à?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Những thứ này ta trước kia chưa từng thấy.” Sợ hắn không tin: “Nếu như đã từng thấy thì trước đó trước khi chàng trở về ta đã lấy ra rồi. Là năm ngoái sau khi làm giường sưởi xong, ta mới nghĩ nếu có thứ gì đó ăn vặt thì tốt, có thể vừa ngồi trên giường sưởi vừa ăn vừa đọc sách, học chơi gì đó là tốt rồi. Sau đó tối hôm qua liền nằm mơ thấy mấy thứ này.”

Sở Tu Viễn vẫn nghi ngờ như trước: “Sao mà trong giấc mơ của nàng lại biết thứ này ăn như thế nào, trồng như thế nào?”

“Chàng thật sự muốn biết à?”

Sở Tu Viễn: “Vạn Lý Trường Thành còn kém một bước, nàng nói xem?”

“Mấy thứ này vừa đến tay ta, trong đầu ta sẽ xuất hiện thêm một đoạn ghi chép về chúng nó.” Lâm Hàn nói: “Nhưng mà lại rất chung chung, cụ thể như thế nào thì ta còn phải thử mới biết được.”

Điểm này thì Sở Tu Viễn tin tưởng, bởi vì bông do nàng trồng bị c.h.ế.t một nửa.

“Như vậy sư phụ nàng thật ra là một thần tiên sao?” Sở Tu Viễn thình lình hỏi ra. Lâm Hàn sửng sốt, lời này nói như thế nào.

Sở Tu Viễn: “Có thể đem đồ vật trong mộng biến ra thành thật, không phải thần tiên thì là cái gì?”

Lâm Hàn muốn trợn trắng mắt: “Thần tiên mà còn ăn ngũ cốc hoa màu sao? Còn cần phải tu luyện võ công nữa sao? Chàng nói người đó là thần tiên, chi bằng nói người đó là thế ngoại cao nhân, mà còn là cao nhân ẩn cư ở một chỗ nào đó. Sở dĩ không ngăn cản ta hoặc không chuyển đi chỗ khác là bởi mỗi lần ta chỉ lấy có một chút. Chẳng hạn như mấy cân vừng, khoai đỏ miễn cưỡng đủ trồng một mẫu đất, mấy cây vải thiều dương mai cũng chỉ đủ trồng trong một mảnh vườn rất nhỏ.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ý tứ của nàng là chưa từng nhìn thấy qua người đó? Không biết người đó là nam hay nữ à?” Lời nói vừa ra, hắn liền nghĩ tới Lâm Hàn đã nói nơi đó không có bóng người, không khỏi khẩn trương hơn: “Sau này đừng tới đó nữa.”

Lâm Hàn theo bản năng hỏi: “Vì sao?”

“Có thể là người đó đi ra ngoài gặp bằng hữu. Nàng lấy của người ta nhiều thứ đồ như vậy, đợi người ta quay về còn không phải sẽ tìm cách đối phó nàng sao?” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn lắc đầu: “Không. Không phải là ta trộm mà là mua của người đó.”

“Mua?”

Lâm Hàn gật đầu: “Trước kia ta không có tiền, về sau được gả cho chàng. Mặc dù cha ta không chuẩn bị đồ cưới gì cho ta hết, nhưng ta tìm ông ta đòi rất nhiều tiền. Khoảng thời gian trong phủ không có tiền có dùng một ít, còn lại đều cho người nọ. Vàng mà bệ hạ thưởng cho ta cũng cho người đó một nửa.”

“Trách không được nàng không cho phép ai vào đông sương phòng hết, còn có tiền bên trong bị thiếu một nửa.” Sở Tu Viễn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nàng vừa nói như vậy, cả người cũng thông suốt: “Phu nhân, vi phu không thể không nói, may mà nàng không phải là nam nhi.”

Loading...