Sink or swim - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:01:05
Lượt xem: 180

9.

Tôi để nguyên những vết thương trên người, dẫn chú cảnh sát về nhà lấy thẻ dự thi rồi đến thẳng trường thi. Nhưng tôi vẫn đến muộn buổi thi đầu tiên. Tôi đứng lặng ở cửa, toàn thân cảm thấy đau đớn dữ dội.

Tôi chỉ cho phép mình buồn vài giây vì bỏ lỡ buổi thi đầu tiên, rồi lại bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai. Không gì có thể ngăn cản tôi rời khỏi đây. Dù là người thân ruột thịt cũng không thể. Dù thương tích đầy người cũng không thể.

Bộ não của tôi điên cuồng phân tích điểm số của bản thân, phá bỏ kế hoạch ban đầu và lên kế hoạch mới. Sau khi sơ cứu vết thương, tôi dự thi tất các cả môn thi còn lại theo đúng lịch trình.

Sau khi có kết quả thi, tôi vừa đủ điểm đậu vào một trường đại học top đầu của một tỉnh khác. Từ lúc thi xong đại học cho đến khi rời khỏi đây để nhập học, tôi không gặp lại mẹ tôi nữa.

Tôi thừa nhận, đối với bà ấy tôi luôn ôm một chút đồng cảm nhưng một chút đồng cảm này đã bị gió cuốn khói tan theo cú nhảy ra khỏi xe vào ngày thi đại học đó. Trước đây tôi thấy tiếc cho bà ấy, còn giờ tôi coi thường bà ấy.

Sau khi đến lấy số tiền tiết kiệm và những hồ sơ tôi đã chuẩn bị trước đó, tôi đã không quay lại cửa tiệm bán đồ ăn vặt lần nào nữa. Tôi cố tình tránh tất cả những nơi mà bà ấy có thể đoán được tôi sẽ đến.

Nhưng tôi đã đến gặp em trai tôi. Tôi nói tôi sẽ hiến thận cho nó và cảm ơn nó vì đã giúp đỡ tôi lần đó. Nó nói không cần đâu, sẽ lại tìm được nguồn thận phù hợp thôi. Nó cũng nói rằng, thực ra nó luôn muốn có mối quan hệ tốt với tôi nhưng tôi hiếm khi ở nhà, chẳng bao giờ có thể thấy được mặt tôi. Nó còn nói, nó rất ngưỡng mộ và ghen tỵ với cuộc sống tự do của tôi. Nó còn dặn, chị ơi, chị phải sống thật tốt nhé.

Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật của nó, mắt cay xè. Tôi chưa bao giờ ghét nó cả. Trong ấn tượng của tôi, nó chỉ là một cậu bé có chút bị chiều hư nhưng lại hoàn toàn bị bố mẹ kiểm soát và đôi khi có chút phản nghịch tuổi dậy thì.

Tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi thường bị mẹ phạt đứng ở cửa vì trộm đồ ăn, bà ấy bắt tôi nhịn đói cả một ngày. Nó hay lén lút chạy lại nhét bánh bao vào tay tôi, còn thì thầm hỏi tôi có đủ ăn không.

Tôi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng nó rời đi, giống như nhìn thấy lại bóng dáng nhỏ nhỏ của nó hồi đó. Tôi có thể giả vờ thích nó nhiều hơn một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi thích bản thân mình nhất.

Bây giờ tôi chợt hiểu được cảm xúc phức tạp của mẹ đối với cậu tôi. Người sống với mình từ nhỏ sẽ luôn có những phút giây dịu dàng chạm vào trái tim mình khiến mình muốn nhường nhịn họ. Mẹ tôi một lần nhường chính là nhịn cả đời.

Tôi có thể hiểu bà ấy nhưng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho bà ấy và tôi cũng không có ý định gặp bà ấy để nói thêm gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sink-or-swim/9.html.]

Thực ra, tôi có thể vênh váo đến gặp bà ấy và thật khí thế nói với bà ấy rằng tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng rồi tôi cảm thấy nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bà ấy vẫn luôn mắc kẹt ở đây nên dù tôi có rời đi thì bà ấy cũng sẽ cảm thấy không có gì to tát cả. Bởi vì bà ấy chưa từng ra ngoài nên không biết thế giới bên ngoài đẹp đẽ như thế nào, cùng lắm bà ấy sẽ coi việc mình từ bỏ cơ hội rời đi là một cái gai, đ.â.m thì đau nhưng không chế..t được. Cực kỳ vô nghĩa.

10.

Cuối cùng, tôi một mình đi đến vùng đất mới, học cùng lúc hai chuyên ngành là luật và tâm lý học.

Mang vác một đống đồ đạc khiến tôi mệt muốn xỉu, nhưng khi nghĩ đến số tiền mình có thể kiếm được sau này, tôi chỉ có thể nghiến răng tiếp tục chịu đựng.

Tôi đi làm gia sư nhưng điều thú vị là tuy rằng tôi chỉ là một sinh viên ngoại tỉnh nhưng thực tế thành tích của tôi lại cao hơn so với nhiều sinh viên địa phương nên tôi gần như là bao thầu tất cả những gia đình trả lương gia sư cao nhất.

Hơn nữa, tôi không còn cảm thấy mệt mỏi như trước, ngược lại tôi cảm thấy rất thỏa mãn với mọi thứ. Nhưng chuyện tình cảm của tôi lại không thuận lợi cho lắm.

Mỗi lần được con trai tỏ tình tôi đều chỉ hỏi một câu, “Có thể kết hôn nhưng không sinh con có được không?”. Kết quả thật dễ đoán.

“Đàn bà mà không sinh con thì lấy về làm gì?”

Tôi mỉm cười nhìn người giây trước vừa tỏ tình giây sau đã buông những lời nói bốc mùi không chịu được, “Tôi cũng muốn biết sống cùng người có tam quan dưới đáy như anh thì có ích lợi gì?”

Cuối cùng, vẫn là tôi mỉm cười nhìn anh ta bỏ đi.

“Thật không hổ là em”, Giang Dương từ bên cạnh đi ra vỗ vỗ vai tôi.

Tôi nhìn đàn anh đã lôi kéo làm quen với tôi ngay từ ngày đầu tiên đến trường. Tôi vốn tưởng anh là một tay lão luyện tình trường, kết quả lại là một kẻ ngốc chính hiệu. Thành thật mà nói, ngoài việc vui vẻ haha cả ngày, tôi còn vui vẻ haha kẻ ngốc này.

 

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...