Sink or swim - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:59:11
Lượt xem: 121

8.

Nhìn vào đôi mắt không cảm xúc giống như trước kia của bà ấy, tôi lạnh cả sống lưng.

Gần như ngay lập tức tôi chạy ngược trở lại vào cửa tiệm nhưng cửa đã bị chặn lại, lúc đó tôi mới nhận ra ở cửa không chỉ có mình mẹ tôi mà còn có vài người đàn ông nữa, bố tôi đang nói gì đó với một người trong số họ.

Sự hoảng loạn tràn ngập trong lòng tôi. Tôi muốn hét lên nhưng có ai đó đã bịt miệng tôi lại, túm lấy tôi và nhét lên ô tô. Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, ngay khi nhìn thấy em trai tôi trên xe, tôi liền biết bọn họ đang đưa tôi đi đâu.

Tôi không thể nào tin được, tay chân tôi lạnh buốt. Sau khi người đàn ông buông tôi ra, tôi bất chấp tất cả vội nói ngay với mẹ: “Con ký, con sẽ hiến thận cho em trai, mẹ hãy thả con ra trước đã, con thi xong con sẽ lập tức làm phẫu thuật, mẹ đợi con thi xong được không, thi xong con nhất định sẽ làm…”

Mẹ tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Tôi vội đến mức nói không thành câu, tôi nắm lấy góc áo của bà ấy.

“Con xin mẹ, xin mẹ cho con đi thi, thi xong con sẽ hiến thận cho em trai, bây giờ con sẽ ký đơn ngay…”

“Con van mẹ, mẹ cho con đi thi đi mà…”

“Mẹ ơi…”

Tiếng van xin của tôi đến cuối còn mang theo cả tiếng khóc nức nở. Tôi đã mong chờ cơ hội này từ rất lâu rồi, tôi mang một tâm trạng hạnh phúc đi hẹn ước với tương lai của chính mình nhưng người được tôi gọi là mẹ lại một lần nữa phá nát tất cả.

“Mẹ…mẹ không thể làm thế với con được…con van mẹ…xin hãy cho con một con đường sống…”

Những cảm xúc mà tôi đã kìm nén hơn chục năm bỗng tuôn trào như thác lũ, mặt tôi đầm đìa nước mắt, nắm chặt lấy áo của mẹ tôi không buông. Em trai tôi có vẻ bị dọa sợ, nó chưa bao giờ thấy tôi như thế này.

“Mày sẽ không được đi đâu hết” Mẹ tôi nhìn tôi và nói.

Tôi sững người.

“Bà chưa bao giờ đấu tranh vì chính mình, dựa vào cái gì mà bà cũng không cho phép tôi đấu tranh” Tôi đột nhiên không muốn quan tâm đến cảm xúc của bà ấy nữa, tôi mất kiểm soát gào lên.

“Bà hận em trai bà thì liên quan gì đến tôi!? Tại sao tôi lại phải trả giá cho cuộc đời thất bại của bà?!!”

“Bà không thoát được khỏi đây là lỗi của tôi à? Bà vì định kiến của người khác mà từ bỏ tương lai là lỗi của tôi à?”

“Tôi đã làm gì sai cơ chứ?? Là tôi muốn bà sinh ra tôi à?”

“Là tôi à??”

Bà ấy bỗng giơ tay lên tát vào mặt tôi. Đầu tôi bị tát lệch sang một bên, tôi nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà ấy.

Tôi biết bà ấy muốn tôi hoàn toàn triệt để mất hết hy vọng nên đã không chọn bệnh viện ở gần đây mà lái xe đến một nơi khác xa hơn rất nhiều.

Bà ấy đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để nhốt tôi ở nơi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sink-or-swim/8.html.]

“Bà không chỉ đáng thương mà còn đáng hận”, tôi không dừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm bà ấy gằn từng chữ một. Một cái tát nữa lại giáng xuống mặt tôi.

“Bà tự dối mình dối người, làm những việc tự cho là cảm động người khác”. Thêm một cái tát nữa.

“Có ai biết ơn bà sao? Em trai duy nhất không phải đã bị bà g.i.ế.c chế..t rồi à?”. Tôi hét lên, tai ù đi vì những cái tát bất ngờ. Toàn thân mẹ tôi run rẩy.

Sau vài năm, điều cấm kỵ trong gia đình đã bị tôi tùy tiện lôi ra như vậy. Mẹ tôi vẫn chưa thể buông được.

Nhưng tôi không rõ bà ấy không buông được người em trai ruột thịt của bà hay không buông được việc bà đã từ bỏ tất cả mọi thứ vì người em trai này. Thật đáng buồn.

Tôi cười quay đầu đi, khóe mắt nhìn thấy mặt em trai tôi tái nhợt vì sợ hãi. Hình như nó nhận thấy tôi đang nhìn nó nên đã chợt ngước lên đúng lúc chạm mắt với tôi, toàn thân nó cứng đờ.

Máu rỉ ra từ khóe miệng, khuôn mặt tôi tê dại không còn cảm giác gì, tôi nhìn thấy bàn tay nó đang đặt trên khóa cửa xe. Mắt tôi sáng lên, bình tĩnh đặt tay lên một chân của nó. Tôi thấy miệng nó mấp máy.

Ba.

Hai.

Một.

Nó đột ngột kéo chốt cửa và mở toang cửa xe ra. Ngay lập tức gió ùa vào, tôi dùng toàn lực nhảy ra ngoài. Một giây dừng ở trên không ấy, trong đầu của tôi chỉ có một suy nghĩ dù phải bò tôi cũng phải bò đến trường thi.

Giây tiếp theo, tôi ngã mạnh xuống đất lăn một vòng, toàn thân bầm dập, trong mắt chỉ nhìn thấy một màu đỏ, không nhìn thấy cái gì xung quanh. Tôi nằm trên mặt đất một lúc, cố gắng bò dậy nhưng không thể, cho đến khi có một vị cảnh sát đến chỗ tôi.

“Này cháu gái, cháu có sao không?”

Khi nghe được những lời nhẹ nhàng như vậy, tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo lại nhưng vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng kéo quần áo của chú ấy.

“…Xin chú…nhờ chú đưa cháu đến trường thi Đại học…”

Chú ấy có vẻ bị hoảng sợ khi nhìn thấy những vết thương trên mặt tôi nên còn chưa kịp trả lời tôi. Tôi nghe thấy tiếng còi xe từ xa và nhận ra mẹ tôi đang lùi xe lại.

Tôi cố gắng giãy dụa để đứng lên nhưng còn chưa đứng dậy được thì đã bị mẹ tôi vừa bước ra khỏi xe cầm chặt lấy cổ tay.

Giọng bà ấy vẫn còn hơi run rẩy: “Về với mẹ nào con”

“Khoan đã” Người cảnh sát giữ tay bà ấy lại.

Tôi vội vàng nói: “Cháu là học sinh cuối cấp 3, hôm nay cháu thi đại học, bọn họ định bắt cóc cháu. Vết thương trên mặt cháu là do bà ấy đánh”

“Cháu xin chú”, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chú cảnh sát, “Xin chú, nhất định phải đưa cháu đến trường thi đại học”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...