Sau Khi Hòa Ly, Thẩm Phu Nhân Trở Thành Nữ Quan - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:46:06
Lượt xem: 1,030

*07*

Thẩm Nghiễn tuy là mới từ Đông Nam trở về, Trung Châu có quan viên kết bè kết phái, Thánh Thượng lại chỉ hắn đi thăm dò ngầm.

Việc này ta nhớ rõ, kiếp trước hắn đi chuyến này, mất gần một tháng.

Trong khoảng thời gian hắn không có ở đây, ta vẫn mang bộ mặt lễ nghi của Thẩm phu nhân, làm bộ như con dâu hiếu thuận, ngày ngày đi thăm người thân bạn bè.

Điều ta muốn, đã đến rất nhanh.

Bắt đầu có các gia nữ quyến, tới cửa bái phỏng mẹ chồng ta.

Lão thái thái nuôi một đứa con trai có tiền đồ, đang lo không có chỗ khoe khoang, hôm nay người người đến nhà khen tặng nịnh nọt bà ta, cho dù không có chân tật, dù có giả bộ cũng phải bày ra dáng vẻ như không xuống giường được.

Nếu nói Thẩm đại nhân, đó là hồng nhân ngự tiền, cũng không có đạo lý nhà ngươi bái kiến Thẩm lão phu nhân, nhà ta không đi bái kiến.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngưỡng cửa Thẩm gia gần như bị san bằng.

Mẹ chồng ngay từ đầu trong lòng còn thấy tốt, nhưng một thời gian sau, thân thể của bà bắt đầu dần dần nhịn không được.

Muốn tới cửa thăm bà ta có biết bao nhiêu người, đuổi đi một nhóm lại tới một nhóm. Hơn nữa, không thể dễ dàng mà đuổi họ đi. Nếu không sẽ nhận lấy những lời trách móc, như là:

[Chẳng lẽ không thấy thân thích bên nhà mẹ đẻ tới hay sao?]

[Thẩm gia năm đó nghèo túng, nhờ có mấy thân thích nhà mẹ đẻ giúp đỡ, hiện giờ phát đạt, chẳng lẽ không cần thân thích nghèo?]

[Gia quyến đồng liêu của Thẩm Nghiễn ở đây, không thấy sao?]

Tất cả mọi người là làm quan trong triều, ngươi gặp Tạ gia lại không gặp Trương gia, nặng bên này nhẹ bên kia, chẳng phải là muốn nổi lên hiềm khích sao? Nếu sơ suất làm không tốt, ảnh hưởng đến con đường làm quan của nhi tử thì sao?

Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, còn có danh y các nơi ta tìm cho bà ta, xếp hàng chờ để xin bắt mạch, ấn chân.

Mười ngày qua, lão thái thái đã cố gắng chống đỡ gặp người. Người bên ngoài thấy bà ta quả thật tinh thần không tốt như ta nói, mỗi ngày các nàng đều đến thăm bệnh.

Chùa Nam Âm cách ngoại ô kinh thành ba mươi dặm, là nơi du xuân rất tốt.

Kiếp trước ta bị nhốt ở nội trạch, vẫn không được đi. Mẹ chồng bây giờ bận rộn đãi khách, ngược lại bảo ta rảnh rỗi, mang theo mấy người tùy tùng, đi chùa miếu “dâng hương cầu nguyện” cho mẹ chồng.

Trong chùa Nam Âm hoa đào rực rỡ, bên suối cá quế béo tốt, cò trắng đồng ruộng như nhảy múa.

Ta ở Nam Âm tự du ngoạn, cơ hồ vui đến quên cả trời đất, ước chừng nghỉ ngơi năm ngày, lúc này mới lưu luyến, sai người thu dọn đồ đạc hồi kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoa-ly-tham-phu-nhan-tro-thanh-nu-quan/chuong-4.html.]

Trên đường trở về, đi theo lại đa số là nữ quyến, ta cố ý dặn dò xa phu đi chậm.

Chợt nghe xa xa vó ngựa huyên náo, nháy mắt đã tới phía sau, xa phu vội vàng ghìm ngựa né tránh, Hạnh nhi vén rèm lên, thấy là một đội nhân mã, mặc áo quan, thắt lưng đeo tú xuân đao, không ngờ lại gặp Cẩm Y Vệ đang đi phá án.

Móng ngựa tung bay, bụi đất b.ắ.n lên vô số, ta nhíu mày che miệng mũi, đang muốn kêu Hạnh nhi buông rèm xuống, chợt nghe nàng kêu sợ hãi một tiếng, cả người hung hăng run lên một cái, một thủ hạ ý thức che ở ngoài miệng, tay kia treo ở trên rèm xe, muốn buông rèm xuống, lại cực kỳ sợ hãi, một cử động cũng không dám.

Ta nhìn theo ánh mắt của nàng ấy.

Thì ra là vị đại nhân đứng đầu, trong tay nắm một sợi dây dài, cuối sợi dây dài, trói một người.

Hoặc là nói, không biết còn có thể gọi là người hay không.

Người nọ chắc hẳn vốn là chạy theo sau ngựa, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, không theo kịp té ngã, bị kéo đi một đường đến tận đây, quần áo tả tơi, m.á.u thịt lẫn lộn.

Đang nghĩ, đội Cẩm Y Vệ kia bỗng nhiên ngừng lại.

Vị đại nhân trước đó xoay người xuống ngựa, một cước giẫm lên đầu vai người nọ, hắn từ bên hông rút ra hàn đao, mũi đao tùy ý đẩy tóc rối tung của người nọ ra.

Đại nhân cúi người hỏi một hai câu, dường như không có được câu trả lời mong muốn, hơi lắc đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối, lập tức trên tay khẽ động, binh khí trên tay đã thấy máu.

Giữa ban ngày, công khai g.i.ế.c người. Hạnh nhi trừng to hai mắt, ta thì sớm đã được nàng lấy tay che miệng.

Hân Nghiên Lâu

Vị đại nhân kia g.i.ế.c người, không nhanh không chậm từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, lau chùi vết m.á.u trên mũi đao. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chúng ta.

Hạnh nhi đã sợ tới mức không nói nên lời.

Ta nắm chặt lòng bàn tay, xa xa cùng hắn đối diện, hơi gật đầu, xem như đáp lễ.

Chợt, đại nhân kia một cước đá văng thi thể, tùy ý ném khăn bẩn trên tay, dẫn người rời đi.

Thấy những Diêm Vương sống kia rốt cục đi rồi, Hạnh nhi lập tức tê liệt ngã xuống người ta.

Nàng run rẩy hỏi ta: “Tiểu thư, hù c.h.ế.t nô tỳ rồi, nô tỳ lớn như vậy, lần đầu tiên thấy g.i.ế.c người. Đó là ai, cho dù phá án cũng nên do quan phủ thẩm vấn, hắn làm sao... Hắn làm sao…”

Ta cụp mắt lại vỗ lưng cho cô ấy.

“Người đó là chỉ huy đội Cẩm Y Vệ, Lục Uẩn.”

Chính là hắn….

Nói xong ta tự tìm chỗ ngồi cho mình.

Bình luận

1 bình luận

Loading...