Sau Khi Hòa Ly, Thẩm Phu Nhân Trở Thành Nữ Quan - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:15:09
Lượt xem: 1,608

*06*

Thẩm Nghiễn lập công lao, từ Đông Nam một đường thăng chức, bá quan ven đường, không ai không nịnh hót.

Hắn vào cung, được thánh thượng phong thưởng.

Đến quán rượu, lại được huynh đệ ca tụng.

Có câu [Xuân phong đắc ý mã đề tật/Nhất nhật khán tận Trường An hoa]*

(*) 春風得意馬蹄疾,一日看盡長安花 (trích trong bài “Sau đăng khoa” của Mạnh Giao thời Đường):

Ta lao gót ngựa trong gió mát

Một ngày xem hết Trường An hoa.]

Dịch:

Những ngày khốn đốn trước kia không bao giờ nhắc tới nữa, hôm nay đề tên bảng vàng khiến thần thái người ta phấn chấn.

Đón xuân phong đắc ý phóng ngựa chạy băng băng, giống như trong vòng một ngày thưởng thức danh hoa khắp kinh thành

Một ngày khải hoàn cứ thế hạ màn, ta ở ngoài cửa nhà, cầm đèn, im lặng chờ hắn.

Kiệu chậm rãi hạ xuống, rèm cửa nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ.

Thẩm Nghiễn hiện tại, đã lâu rồi ta không còn nhớ rõ nữa, trong hồi ức cũ của ta chỉ còn lúc hắn cuối cùng quyền khuynh triều dã, khắp người uy nghi.

Hắn bây giờ, chưa đạt đến trình độ: vẻ mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra mùi quyền thế như vậy.

Mặt hắn đỏ lên, hiển nhiên là say, ẩn nhẫn sâu bên trong là một đôi mắt đen nhánh.

Ta gọi hắn: “Phu quân, thiếp đợi chàng đã lâu, chào mừng phu quân trở về.”

Hắn dường như khá mệt mỏi, nhận lấy áo khoác gã sai vặt đưa, khoác lên người đi vào trong, thuận miệng hỏi: “Mọi thứ trong phủ có ổn không?”

Giống hệt như kiếp trước.

Ta đứng tại chỗ cầm đèn nói: “Trong phủ nhiều người miệng tạp, thiếp ở chỗ này đợi lang quân hồi lâu, nguyên lai là có chuyện muốn nói.”

Thẩm Nghiễn thấy ta không theo kịp, nhíu mày. Uống rượu, lại ngồi kiệu xóc nảy một đường, tất nhiên không dễ chịu, nhưng hắn là một người có thể nhịn cơn buồn nôn lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, đè xuống một chút không kiên nhẫn, nhấc mí mắt lên nhìn ta.

“Chuyện gì?”

Ta lùi lại một bước, cười với hắn.

“Thiếp tình nguyện rời đi, trả lại tự do cho chàng, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi.”

Đúng lúc đó, gió lớn bỗng nổi lên, thổi ngọn đèn trong tay ta lúc tắt lúc sáng, hai bóng người trên mặt đất lúc ẩn lúc hiện.

Ta phân tâm nắm lấy đèn, lại ngẩng đầu, chỉ nghe thấy Thẩm Nghiễn lạnh lùng hỏi: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Ta từ trong tay áo lấy ra một vật.

“Thư hòa ly đây.”

Thật lâu sau, Thẩm Nghiễn cười lạnh một tiếng.

“Phu nhân chuẩn bị thật đầy đủ, đây là chuyện lớn, ngày mai bàn lại. Đêm đã khuya, phu nhân sớm nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, hắn đoạt lấy thư hòa ly, phất tay áo bỏ đi.

Một đêm thức trắng.

Hôm sau khi ta tỉnh dậy, Thẩm Nghiễn đã lên triều.

Nghe nói đêm qua hắn gọi canh giải rượu, trong phòng bếp tự nhiên là không có chuẩn bị trước, chỉ có chút thịt hươu nướng, thịt bắp heo kho đường, và các loại đồ ăn ngon khác, còn có một món canh rùa lâu năm, ngược lại có thể lấp đầy cái bụng.

Hạnh nhi nói với tôi, Thẩm Nghiễn thấy những món ăn này, sắc mặt rất không tốt, cho đến khi hạ nhân bẩm báo, là lão phu nhân kêu chuẩn bị, mới không nói gì, nhưng vẫn suốt đêm gọi đầu bếp đi nấu canh giải rượu, lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ.

Lúc Hạnh nhi nói những lời này, ta đang cài một cây trâm hoa lan làm bằng bạch ngọc lên đầu.

Hân Nghiên Lâu

“Theo ý của mẹ chồng, hôm nay mặc áo ngắn màu sắc nhẹ nhàng, phối với trâm trắng, có thể coi là khiêm tốn đoan trang. Hạnh nhi, em thấy có đẹp không?”

“Tiểu thư nhà ta tự nhiên mặc cái gì cũng đẹp mắt, chỉ là tiểu thư, giờ là lúc nào rồi, người còn có tâm tình trang điểm?”

Ta mỉm cười.

“Hòa ly chỉ là muốn tỏ rõ thái độ, đương nhiên không thể rời khỏi ngay được, Thẩm Nghiễn vừa mới bãi triều trở về, chúng ta đi ra ngoài một chút, hưởng thụ hào quang của Thẩm đại nhân nào.”

Hôm đó ta bôn ba khắp nơi, ghé thăm nhà mấy nữ quyến.

Thẩm Nghiễn là tân quý của triều đình, người muốn nịnh bợ hắn không ít, không ít thê thiếp trong nhà quan lại kinh thành, còn đang suy nghĩ làm sao viện cớ hẹn ta ra ngoài ngồi một chút, không nghĩ tới, ta lại chủ động đến nhà thăm hỏi.

Các nàng có tâm bám quan hệ, ta cũng thái độ dễ gần, sau một hồi trò chuyện mấy câu, quan hệ cũng kéo gần không ít.

Chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm, thấy mặt ta lộ vẻ u sầu, không thể thiếu hỏi một hai câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoa-ly-tham-phu-nhan-tro-thanh-nu-quan/chuong-3.html.]

“Không có chuyện gì lớn, trái lại là mẹ chồng ta, chân tật nhiều lần, bà lão quá lớn tuổi, đi đứng lại không tiện, bà vốn là người thích nói cười thích náo nhiệt, nhưng trong nhà tổng cộng chỉ có mấy người, nhìn tới nhìn lui, đều phiền chán. Nếu có người có thể đi thăm bà nhiều hơn, cùng bà trò chuyện, thì tốt rồi. Mẹ chồng vui vẻ, chắc hẳn trong lòng phu quân ta cũng thích.”

Đều là người thông minh cả, nói đến mức này, còn có cái gì không hiểu.

Về đến nhà mặt trời đã lặn, Thẩm Nghiễn còn chưa về, ngược lại Xảo Nhi lại tới truyền lời, nói là mẹ chồng triệu kiến.

Vừa bước vào sân viện lão phu nhân, một chậu nước rửa chân được hắt ra.

Ta chỉ coi như không nhìn thấy, đứng xa, khách khí hỏi bà ta có chuyện gì.

Mẹ chồng đập cốc trà trên bàn vang lên một tiếng lớn.

“Cả ngày không gặp ngươi, hôm qua còn tranh đi gặp Nghiễn Nhi trước, ngươi đã nói gì với hắn? Ngươi gả đến Thẩm gia làm thê tử, ta chỉ giáo huấn ngươi vài câu, thế nhưng lại nháo muốn hòa ly, còn học được cách đến chỗ phu quân cáo trạng!”

Chuyện cho tới bây giờ, bà ta vẫn không tin.

Ta không phải làm mình làm mẩy, mà là ta nhất định phải hòa ly.

Cái đạo lý lạc hậu này, đã cản trở khát khao tự do của nữ nhân, hoặc là xuất gia, hoặc là trở về nhà mẹ đẻ nhờ cậy, phải tự gánh chịu mọi sự khinh thường, càng không dám nghĩ tới chuyện có thể tái giá.

Vì vậy, họ không tin rằng ta lại dám làm thật.

Lười phí lời với lão phu nhân, ta tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nghe nói chân mẫu thân phát tác, Tịch Vân lo lắng, cả đêm không ngủ được, đi một vòng ở bên ngoài thay mẫu thân tìm đại phu cả một ngày. Hiện tại có chút mệt mỏi, con xin phép về nghỉ ngơi trước.”

Dứt lời, cũng mặc kệ bà ta như thế nào, trực tiếp đẩy cửa, trở về viện của mình dùng bữa.

Mấy món ăn sáng vừa được mang lên bàn, bên ngoài có người thông báo, Thẩm Nghiễn đã về.

Hắn vén rèm đi vào, thấy ta không đợi hắn đã truyền bữa, môi khẽ mở, làm như muốn nói gì đó, lại đè xuống, đuổi hết hạ nhân, lúc này mới trầm giọng nói: “Ta rời nhà ba năm, một đường bôn ba, hôm nay thật vất vả trở về, nàng lại làm cái gì vậy?”

“Phu quân hôm qua say rượu, nghĩ là quý nhân quên nhiều chuyện, thiếp liền nhắc nhở phu quân một lần nữa, ta cùng chàng thành hôn nhiều năm nhưng chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì. Ta cũng là cam tâm tình nguyện, hòa ly thư ta đã viết xong, phu quân đọc rồi mau ký tên của chàng đi. Nếu thật sự công sự bận rộn, dùng con dấu ấn một cái cũng được.”

“Nàng xem ta là cái gì!”

Thẩm Nghiễn cắn chặt răng, vừa muốn bốc hỏa, chợt nhớ tới cái gì đó, thần sắc hơi biến, nhẫn nại nói, “Chuyện của mẫu thân ta đều đã nghe nói, bà ấy... phía bà ta sẽ nói chuyện lại, bà đã lớn tuổi, nàng đừng so đo với bà ấy như vậy.”

Trong lòng ta kinh ngạc.

Đây coi như là...... trấn an?

Kiếp trước ta cùng mẹ chồng đủ loại hiềm khích, Thẩm Nghiễn tinh thông như vậy, sao có thể không biết, nhưng hắn chưa từng đứng ra hòa giải, càng chưa từng trấn an ta nửa câu, chỉ lạnh lùng nhìn ta.

Hôm nay ta nhắc tới việc hòa ly, hắn lại hiểu được ta chịu ủy khuất.

Đây không phải là nhún nhường ta hay sao?

Ta không thích mọi hành động của mẹ chồng, nhưng ta càng căm hận Thẩm Nghiễn hơn.

Thế gian nữ tử cùng mẹ chồng mâu thuẫn, hơn phân nửa đều là do trượng phu khoanh tay đứng nhìn, phu quân gánh vác danh tiếng hiếu tử, rất nhiều tủi nhục chỉ bảo thê tử một mình chịu đựng.

Hắn đọc sách thánh hiền, há mồm ngậm miệng đều là thiên hạ vạn dân.

Hắn là đại thần mà hoàng đế trẻ nể trọng, là quan tốt trong miệng bách tính, là hiếu tử trong mắt mẹ chồng.

Chỉ có một mình ta.

“Không cần phu quân nói, thiếp chắc chắn ngài không thể vì thê tử mà xa cách với mẫu thân. Hiện giờ hai người chúng ta đều ở đây, kính xin phu quân mau đem thư hòa ly tới. Nếu là văn phong của thiếp khiến phu quân không hài lòng, phu quân viết lại một bức hưu thê cũng được.”

“Nàng….!”

“Nàng, nàng đến tột cùng muốn như thế nào?”

Ta bình tĩnh nói: “Thiếp đã nói rất rõ ràng, thiếp muốn hòa ly.”

Thẩm Nghiễn cả giận nói: “Hôn nhân đại sự, há là một mình nàng có thể định đoạt?”

“Vì sao không thể hòa ly?” - Ta khuyên nhủ, “Nữ tử muốn gả cho ngài trong kinh nhiều biết bao, cùng ta hòa ly, đối với phu quân chỉ có lợi chứ không có hại.”

Thẩm Nghiễn lại trầm mặc hiếm thấy.

Thấy thế, ta giơ tay lên, gọi Hạnh nhi tiễn khách.

Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Nghiễn đứng ở khung cửa, đột nhiên quay đầu hỏi:

“Nàng nhất định không muốn sống cùng ta? Nhưng... ta đã làm sai điều gì?”

Ta mở to mắt ngạc nhiên.

Hắn không phải là người sẽ hỏi ra lời như vậy.

Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ hỏi: “Tại sao ngài lại muốn ở cùng thiếp?”

Thẩm Nghiễn nhất thời sững sờ tại chỗ.

Đầy bàn thức ăn tinh xảo, vốn đều là ta thích ăn, lúc này nhìn lại, tựa như tất cả đều không có màu sắc.

Ta không còn hứng thú, thật lâu sau, cuối cùng phất tay kêu mọi người lui xuống.

Bình luận

1 bình luận

Loading...