Sau Khi Hòa Ly, Thẩm Phu Nhân Trở Thành Nữ Quan - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:20:50
Lượt xem: 1,614

*08*

Vốn đi đã chậm, trải qua biến cố trên đường, nha đầu đi theo bị kinh sợ, khóc nỉ non không ngừng, xa phu đi càng chậm.

Sắc trời đã tối.

Bên ngoài Thẩm phủ, một chiếc xe ngựa cũng không có.

Trong lòng ta kinh ngạc.

Đợi vào phủ, lại một đường yên tĩnh, khi trước khách quý chật kín chỗ, huyên náo, giờ phút này lại chỉ có hai hạ nhân, an tĩnh đứng ở hành lang làm nhiệm vụ.

Một mạch bước vào nội viện, trong viện một mảnh tĩnh mịch, chỉ có trong phòng của ta sáng đèn.

Có bóng người hắt vào cửa sổ, không đợi ta nhận ra, cửa phòng đã mở.

Thẩm Nghiễn thân mật theo Thôi Liễm đi ra, ngoài miệng nói “Phu nhân, mời”, nhưng trên mặt lại hết sức bí mật hướng ta trừng mắt một cái, đại ý là, Thẩm Nghiễn đang thịnh nộ, không nên chọc hắn.

Sau khi Thẩm Nghiễn ngồi xuống bàn, trước người đặt một hộp gấm, nhìn qua rất bình tĩnh, so với mấy lần trước chúng ta nói chuyện với nhau còn bình tĩnh hơn nhiều.

Kỳ thực những người quen thuộc hắn đều biết, khi Thẩm Nghiễn như vậy, tuyệt đối đừng chọc vào.

So với kiếp trước, sao hắn lại tới sớm như vậy?

Ước chừng sớm bốn năm ngày.

Ta hít sâu một hơi, nhấc váy đi vào, Thôi Liễm theo quy củ đóng cửa, canh giữ ở ngoài phòng.

Thẩm Nghiễn lẳng lặng uống trà, ta cũng trầm ngâm không mở miệng, không khí trong phòng bị đè nén, chỉ có ánh nến lay động, tỏ rõ mưa gió sắp tới.

“Ta ở chỗ này chờ nàng một ngày một đêm, phu nhân đã đi đâu?”

Ta thản nhiên nói: “Phu quân đã đợi một ngày một đêm, chắc hẳn đã sớm điều tra rõ ràng. Nếu có việc gấp, có thể sai người đi Nam Âm tự tìm ta. Ta chưa bao giờ yêu cầu phu quân chờ ở đây, phu quân tự nguyện đợi, cần gì phải tức giận?”

Thẩm Nghiễn tức giận, lại cười nhạo ra tiếng: “Ta tự nguyện chờ ngươi? Ha, phu nhân thật sự là miệng lưỡi ngọt ngào. Ta ra bên ngoài làm việc, nhớ tới phu nhân, nghĩ xong việc sớm ngày trở về, phu nhân, ngươi đoán xem, ta ngày đêm thúc ngựa chạy về, nhìn thấy cái gì?”

“Ta nhìn thấy, Thẩm phủ ta đông như trẩy hội, lại bị người ta chỉ trích! Mẫu thân ta, chẳng qua cùng ngươi có chút hiểu lầm, lại bị ngươi dùng biện pháp như vậy, vét cạn kiệt sinh lực!”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Ôn Tịch Vân, khi ngươi cùng ta thành hôn, cũng coi như ngây thơ đáng yêu, như thế nào bây giờ biến thành bộ dạng lạnh lùng như vậy?”

Ta ngửa đầu nhìn lên, muốn nhìn trời một chút, lại chỉ nhìn thấy xà ngang trên nóc nhà, là nóc nhà Thẩm gia, ép người ta phải chịu mọi khổ nhục, giờ còn có mặt mũi quay sang hỏi, người ngây thơ đáng yêu đâu?

Ta nhắm mắt lại, không còn lòng dạ nào biện bạch nữa.

“Chuyện đã đến nước này, phu thê chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, phu quân vẫn là đem thư hòa ly tới viết tên đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoa-ly-tham-phu-nhan-tro-thanh-nu-quan/chuong-5.html.]

“Ngươi làm những thứ này, chính là vì ép ta ký hòa ly thư? Thẩm gia chúng ta là đầm rồng hang hổ gì, ngươi lại không tiếc làm đến mọi sự như thế? Được... Được... Làm khó ngươi hao hết khổ tâm... Ngươi muốn, ta thành toàn cho ngươi! Thôi Liễm, cầm bút mực đến!”

Thẩm Nghiễn phất tay áo, hộp gấm trên bàn bị hắn mang xuống. Rầm một tiếng lăn xuống đất, ngã thành hai nửa. Bên trong rớt ra một cái vòng ngọc, được chạm khắc vô cùng tốt, đáng tiếc giờ lại bị vỡ nát.

Thôi Liễm vốn là ở bên ngoài chờ, lúc này trình lên bút mực, do dự tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất, khẩn thiết nói: “Chuyện nhà của chủ tử, vốn không phải việc ty chức có thể xen vào, chỉ là xin thứ cho ty chức lắm miệng một câu, phu nhân, ngài hồ đồ a!”

“Ta cùng chủ tử làm việc ở Trung Châu, chủ tử sớm nghe nói gần đây ngươi cùng các nữ quyến thường xuyên đi lại, tuy nói quan viên tư giao quá mật thiết không phải chuyện tốt, nhưng chủ tử nghĩ, phu nhân ngài tóm lại là lấy danh nghĩa Thẩm phu nhân làm những chuyện này, có hay không chuyện hòa ly còn có thể cứu vãn, cho nên mới vội vã chạy về đây... Chủ tử còn cố ý mang lễ vật cho ngài... Phu nhân, ngài làm như vậy, thật sự là làm tổn thương trái tim chủ tử.”

Trong lòng ta hơi chấn động, vừa muốn mở miệng, chợt nghe Thẩm Nghiễn quát:

“Ngươi nói cho nàng những thứ này làm gì? Đi ra ngoài!”

Thẩm Nghiễn từ trong tay áo lấy ra một vật, mở ra, chính là phong thư hòa ly mà ta viết.

Hắn thế mà lại mang theo bên mình.

Thẩm Nghiễn quét mắt một lần, lạnh lùng cười, cầm bút ký tên mình, sau đó ném tờ giấy chưa khô mực kia đến trước mặt ta, lạnh lùng nói: “Như ngươi mong muốn.”

“Ôn Tịch Vân, từ nay về sau, ngươi và Thẩm Nghiễn ta không còn liên quan gì nữa.”

Hòa ly thư, bất quá nhẹ nhàng một tờ giấy, nhưng lại gánh vác vận mệnh của nữ tử, nặng như ngàn quân.

Ta nhặt thư hòa ly trên mặt đất lên, cực kỳ cẩn thận sấy khô mực trên đó, cẩn thận gấp lại cất kỹ.

Lại mở miệng, như đã suy nghĩ từ lâu.

“Ngươi từ Trung Châu vội vã trở về, còn mang theo đồ đạc, một bộ dáng nhiệt tình, bị ta dội một chậu nước lạnh, cho nên tức giận, phải không?”

“Chỉ là Thẩm Nghiễn, chuyện như vậy, ta đã sớm nghĩ qua hàng trăm hàng ngàn lần.”

“Còn nhớ lúc chúng ta mới thành hôn, ngươi cùng đồng liêu tụ tập. Hôm đó trời đổ mưa thật lớn, ta ôm áo khoác đi đón ngươi. Không ai có người tới đón, chỉ có ngươi có. Lúc ấy bạn học chỉ trêu ghẹo ngươi hai câu, ngươi liền cảm thấy mất mặt. Cái áo mưa kia, ngươi cùng một người dùng chung, cái áo khoác kia, hai người khác chia ra, cùng nhau đội trên đầu. Về phần ta, bởi vì nam nữ khác biệt, cuối cùng đành phải bỏ ra một xâu tiền, cùng tiểu nhị mua một thân nón lá cũ.”

“Ngày ngươi đề tên bảng vàng, ta rất vui mừng, nấu đầy bàn thức ăn, hâm nóng ba lần, đói bụng chỉ chờ ngươi trở về. Thật vất vả mới chờ được, nhưng lại chờ được câu ngươi nói đã ăn ở bên ngoài rồi. Vậy cả bàn thức ăn, cho dù ngươi ngồi cùng ta một chút, ăn một hai miếng cũng khó khăn quá sao?”

“Sinh nhật ngươi, ta làm xiêm y cho ngươi, họa tiết phía trên, đều là ta tự tay thêu. Ngươi cất bộ xiêm y đó đi, nhìn như cực kỳ trân trọng, nhưng ngươi một lần cũng chưa từng mặc qua. Chúng ta chuyển đến kinh thành làm quan, mỗi một quyển sách của ngươi đều ngàn dặm xa xôi mang đến, chiếc áo choàng kia, ngươi ngại nặng, vứt ở nhà cũ.”

“Người ngoài đều nói ta mệnh tốt, gả được lang quân như ý, tiểu cô nương của một tiểu hộ, lại cũng có thể làm cao môn chủ mẫu, không biết rằng cao môn này, với ta mà nói, chính là lao tù.”

“Thẩm Nghiễn, ngươi không cho phép người khác chà đạp tâm ý của ngươi. Ngươi vì sao chà đạp tâm ý của ta. Lúc thành hôn, cha nương ta là thay ta suy tính một chút, nhưng vậy thì sao? Ngày sau nếu ngươi làm cha, chẳng lẽ không thay con cái mình mà tính toán?”

Những chuyện này đều là sự thật, chắc hẳn hắn cũng nhớ, mỗi một câu ta nói, mặt Thẩm Nghiễn liền trắng bệch một phần.

Hắn mờ mịt nói: “Ta lúc ấy...... Ta......”

Ta thở dài, nghiêm túc nói ra câu nói cuối cùng với hắn.

Hân Nghiên Lâu

“Thẩm Nghiễn, không liên quan gì đến ngươi, đây là phúc phận của ta. Nếu có kiếp sau, ta không muốn gả cho ngươi.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...