Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi bạn trai tôi ngoại tình - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-04 21:48:20
Lượt xem: 73

Tôi đóng máy tính lại và nghĩ về những năm tháng tôi đã ở bên Lục Tri An.

 

Hồi tôi học đại học, khi có đủ tiền chúng tôi hay đi du lịch. Để tiết kiệm tiền, anh luôn nhường cho tôi giường dưới trên tàu đêm. Anh ấy cao 1,8 mét, chen chúc vào chiếc giường tầng trên chật hẹp, để trấn an tôi, anh ấy thậm chí còn giả vờ rất hài lòng với vị trí đó.

 

Anh ấy năng động và nhiệt tình và luôn có mối quan hệ tốt với các bạn cùng lớp. Trước khi ra trường, nhiều người chúc chúng tôi sớm kết hôn.

 

Ai có thể ngờ rằng sau này cuộc đời tôi lại trở thành sự thay thế của anh.

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Tôi đứng dậy, tìm chiếc vali nhỏ, trước tiên là đặt giấy tờ tùy thân, sau đó là quần áo cá nhân và những cuốn sách tôi đã mua bao năm qua.

 

Tôi đã sẵn sàng rời đi.

 

Nhìn quanh ngôi nhà nơi tôi và Lục Tri An đã sống được hai năm, có thể thấy những tấm khăn trải giường mới giặt treo trên ban công nhỏ. Tôi nhớ ngày đó tôi nhờ anh giúp tôi gấp khăn trải giường, nhưng anh vẫn ngồi yên dù không bận. Sau sự thúc giục của tôi, cuối cùng anh cũng đứng dậy và thản nhiên nói: “Suốt ngày chỉ biết cằn nhằn… chờ đến khi em 40 tuổi chắc chắn em sẽ thành 1 bà già lắm mồm khó tính khó nết.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-ban-trai-toi-ngoai-tinh/chuong-7.html.]

Lúc đó tôi đã buồn lắm.

 

Một cuộc điện thoại đã đánh thức tôi khỏi ký ức, là của bà Lục Tri An.

 

Giọng điệu của bà rất dịu dàng: “Thu Thu à, bà nội đã làm bánh nếp mới, ngày mai sẽ gửi cho cháu. Cháu thích nhất bánh nếp do bà làm đúng không?”

 

“Khi hoa hoè nở, hãy cùng Tri An trở về, bà nội sẽ làm cơm hoa hoè cho cháu.”

 

Tôi buồn bã đáp lại đầu bên kia: “Vâng ạ, cảm ơn bà”.

 

Bà của Lục Tri An góa bụa khi còn trẻ và một mình nuôi con trai và cháu trai. Nhưng khi bà lớn lên, con trai và con dâu bắt đầu cho rằng bà là đồ phiền phức, họ tìm cách đẩy bà ra, bà đã mạnh mẽ đến mức phải đến Thượng Hải làm bảo mẫu. Thậm chí còn phải trả tiền học phí đại học cho Lục Tri An.

 

Lần đầu tiên tôi gặp bà, bà đã ngoài bảy mươi, cắt tóc ngắn hình lưỡi liềm, buộc dây cột tóc màu đen để giữ hết những sợi tóc gãy. Bà đặc biệt sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Bà ấy nắm tay tôi một cách tự nhiên, với đôi mắt sáng và nụ cười có vết chân chim.

 

Bà ấy rất tốt với tôi, nhưng bà ấy là bà của Lục Tri An, và chúng tôi dù sao cũng không có duyên phận.

Loading...