Quỷ Nhĩ - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:10:09
Lượt xem: 262

5.

Tôi vừa nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, chị họ đã gửi tin nhắn đến:

【Lâm Du, ăn cơm.】

Nhắn tin trả lời【OK】xong thì tôi mới nhận ra tai nghe chống ồn đã hết pin, điều tồi tệ hơn nữa là tôi quên mang tai nghe dự phòng.

Sau khi cắm sạc cho tai nghe, tôi cắn răng đi sang sân bên cạnh tìm cậu tôi và những người khác.

Lúc ăn cơm, chị ba ngồi bên cạnh dùng cánh tay chọc chọc tôi, tôi nhìn chị.

Chị ta bĩu môi, bảo tôi nhìn ra cửa.

Tôi nhìn theo hướng chị chỉ, thấy một cô bé khoảng 13-14 tuổi, trên người đầy bụi bẩn, nhìn chăm chăm vào miếng thịt cừu trong tay tôi.

Chị ba cười xấu xa: “Nghe nói, đứa con hoang này vừa mới sinh ra đã bị bỏ ở đây. Giống như mày, không cha không mẹ, haha!”

Tôi nghiêng đầu: "Chị họ, chị vừa nói gì vậy? Hình như em nghe được gì đó, mẹ?"

“Chị nói lại lần nữa được không? Tai em có thể đã khỏe lại rồi?”

Sắc mặt chị ba cứng ngắc, cầm di động nhắn tin cho tôi:

【Chị nói, Lâm Du, cô bé này quá đáng thương, giống như một đứa trẻ lang thang.】

【Nghe nói em ấy cũng không có mẹ, chúng ta có thể gọi em ấy đến ăn cùng.】

Tôi siết chặt nắm tay rồi lại thả ra, cười với chị ba một cái, khiến chị ta chẳng hiểu gì.

Người nhà này đang xài tiền bán mạng của gia đình tôi.

Vậy mà còn phách lối coi tôi như một kẻ ăn xin, đúng là tức cười.

6.

Tôi gọi cô bé lại và đặt miếng sườn cừu vào tay em ấy.

Em ấy nhìn tôi với đôi mắt to ướt át.

Tôi nói: “Ăn đi.”

Cô bé thì thầm "Cảm ơn" một tiếng rồi chạy đi với miếng sườn cừu trên tay.

Nhưng lúc này, bên tai tôi truyền đến tiếng thở dài: [Lòng tốt của ngươi đúng là dư thừa.]

Trong lòng tôi thắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nói với chị ba bên cạnh rằng tôi muốn đi ra ngoài một chút.

Chị ba gõ tin nhắn cho tôi trên điện thoại:

【Tại sao lại đi ra ngoài lúc này!】

【Cơm sắp xong rồi, em có biết phép tắc không?】

So với xem chuyện vui, tôi lo lắng cho cô bé hơn, tôi nói nhỏ: “Hình như của em đến rồi (kỳ kinh nguyệt).”

Chị ta không kiên nhẫn cắt ngang, giống như chê tôi bẩn, lại sợ tôi làm dơ m.á.u ra ghế.

Nhanh chóng nhường chỗ cho tôi ra ngoài.

Bởi vì không đeo tai nghe, tôi dựa vào thính giác nhạy bén của mình, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của cô bé từ phòng bên cạnh truyền đến.

Tôi chạy nhanh tới.

7.

Ở sân bên cạnh, người phụ nữ mập mạp ban đầu tươi cười chào đón ban đầu, lúc này đang vươn bàn tay đầy thịt của mình ra, cầm lấy xương cá trên bàn đ.â.m vào miệng cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị xương cá đ.â.m đến chảy máu.

“Ăn? Lời tao nói mày coi như gió thổi bên tai à? Đã nói không được ăn mà mày không thèm nhớ à?”

Cô bé khóc đến cổ họng khàn khàn, trông cực kỳ đáng thương.

Tôi định hét lên: "Dừng lại!"

Nhưng dì ấy ngăn tôi trước: “Lâm Du.”

“Con đừng nhìn dì đánh Tiểu Xuân mà tức giận, đứa nhỏ này dị ứng với thịt cừu, nhưng lại tham ăn, ta đã nói đi nói lại nhiều lần rồi mà không nghe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-nhi/chuong-2.html.]

“Con bé không có cha mẹ, ở đây với dì mà xảy ra chuyện, người dân xung quanh nói ra nói vào, làm sao dì thẳng lưng mà sống được.”

“Trẻ con da mỏng, cái này chỉ là dạy dỗ một chút thôi.”

Tôi bất giác nhíu mày, dì mập nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên mở lời: "Có lẽ dì biết chân tướng mà con muốn.”

Dì ấy thấy tôi ngẩn ngơ, ghé tai tôi bổ sung thêm một câu: “Ta là bà đồng, nếu con tin ta, có thể theo vào trong phòng.”

“Còn nữa, cứ gọi ta một tiếng ‘dì mập’ là được rồi.”

“Trước đây, dì và gia đình con có quan hệ tốt. Hồi con còn bé, ta cũng đã từng bế qua.”

“Ta biết con và gia đình mợ không hợp nhau, vừa rồi cũng là làm cho ả ta xem, con đừng để bụng.”

Trong lòng tôi gợn sóng, nếu dì mập có chút khả năng, liệu dì ấy có thể giúp tôi tìm ra chủ nhân của giọng nói kia là ai, và khôi phục lại sự thật đằng sau cái ch.ết của gia đình tôi không?

Tôi theo dì mập vào phòng, trong phòng bài trí rất đơn giản, một cái bàn bát tiên vuông vức, bên trên ngoại trừ một cái bát hương, cái gì cũng không có.

So với bên ngoài thì bên trong phòng rất sạch sẽ.

Dì mập ra hiệu cho tôi ngồi xuống, thắp ba nén hương.

Một lúc sau, dì quay lại nhìn tôi: “Ta biết con muốn hỏi gì.”

“Đúng là có vong hồn đi theo con, hơn nữa đã theo rất nhiều năm.”

Tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà: “Dì mập, dì có biết người này là ai không?”

Dì ấy đang định nói thì chợt im bặt như bị ai đó ngăn lại.

Một lúc sau, hương gần như đã cháy, dì mập ngước mắt lên.

Tôi cũng nhìn theo, không thấy có gì kỳ lạ.

Nhưng sắc mặt của dì mập đột nhiên thay đổi, bấm tay tính toán rồi nói với tôi.

"Bên trái hai dài, bên phải một ngắn, là Thôi Mệnh Hương (hương đòi mạng)!"

Lời vừa dứt, khói đen dày đặc từ đầu nhang bay lên, dù tôi không thể nhìn ra bất cứ điều gì, nhưng tôi biết rằng điều gì đó sắp xảy ra.

Tôi chưa kịp hỏi gì thì dì mập đã nói tiếp.

“Xem xét từ đầu hương, nhà có đại hung, ta sợ rằng gia đình hiện tại của con sắp xảy ra án mạng.”

“Lâm Du, mau rời khỏi làng đi.”

8.

Có vẻ như dì mập muốn nói, nhà cậu tôi sắp xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người.

Dì mập thở dài: “Mẹ con và ta là bạn cũ, vốn nghĩ có thể giúp con một tay.”

“Nhưng hiện tại xem ra, ta không giúp được con rồi.”

Dì ấy ngước lên và liếc nhìn tôi lần nữa, như thể có ai đó đang ngồi cạnh tôi.

“Ít nhất hiện giờ con còn có chỗ ở.”

“Con còn trẻ, đợi hai năm nữa gả cho người khác cũng coi như là hoàn toàn thoát khỏi bể khổ rồi.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn dì: “Dì mập, tôi chỉ muốn biết chuyện gia đình tôi năm đó là do tai nạn hay là có vong hồn quấy phá hay không thôi?”

Dì mập:

“Những gì gia đình con gặp phải, đúng là không phải do tai nạn. Ta biết con hiểu được quỷ ngữ, chỉ là không còn cách nào khác nên phải giả điếc.”

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

“Nhưng ước nguyện ban đầu của ông ngoại con là muốn giúp nhà con tránh được một kiếp, chỉ có thể nói là người tính không bằng trời tính.”

“Con đừng oán trách ông ấy. Ông ấy mong con có thể sống một cuộc sống bình thường hơn bất cứ ai khác.”

Tôi không có được đáp án mong muốn, có chút thất vọng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Tôi biết rồi.”

Tôi đặt hai trăm tệ lên bàn, coi như tiền hương khói, bước ra khỏi cửa.

Tôi không nói lời nào, quay lại chỗ ngồi ở sân bên cạnh. Tôi không thể đảm bảo mọi điều người phụ nữ này nói đều là sự thật.

Bên lửa trại, quanh vườn nhà, thịt cừu nướng nguyên con đã vàng óng ánh giòn tan, lớp da cháy giòn.

Tiếng gỗ cháy lách tách, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...