Quỷ Nhĩ - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:38:43
Lượt xem: 264

[Note: Truyện được edit theo vai vế họ ngoại miền Nam: Anh trai của mẹ: cậu | Vợ cậu: mợ | Hai người chị họ: Chị hai - chị ba | Cậu ba của cậu: Ông ba.]

1.

Gia đình cậu tôi lái xe đưa tôi về làng.

Xe vừa dừng hẳn, một dì mập da ngăm đen đi tới đón.

Dì ấy cúi đầu, ngước mắt lên, ánh mắt láo liên, liên tục đảo qua lại giữa chúng tôi.

Cho đến khi mợ tôi xuống xe, dì mới nhìn thẳng, đánh giá một thân mặc đồ hiệu của mợ tôi từ trên xuống dưới.

Trên gương mặt mũm mĩm hiện lên nụ cười: “Vợ Diệp Sấm đúng không? Đưa hành lý đây tôi cầm cho. Đừng để bản thân mệt mỏi.”

Dì mập vô cùng nhiệt tình đón bọn họ vào cửa, cũng giành trước một bước giúp bọn họ mang hành lý.

Tôi đeo cặp sách, đứng một mình bên lề đường, không ai để ý.

Một giọng nói quen thuộc thì thầm vào tai tôi: “Lâm Du, cẩn thận.”

Tôi không trả lời, im lặng không lên tiếng.

Cho đến khi dì mập đi tới trước mặt tôi, khẽ nhíu mày, quơ tay trước mắt tôi.

Sau đó dì ấy lại gọi tôi hai tiếng, tôi giả vờ không nghe thấy.

Chị hai kéo tay dì mập lại, nháy mắt ra hiệu nói: “Dì ơi, nó là Lâm Du, đứa con gái nhà cô cháu, cái đứa bị điếc đó!”

Dì mập ngớ người một chút rồi quay qua nhìn kỹ tôi: “Nó không nghe thấy gì sao?”

Dì ấy nhìn tôi đồng cảm, than thở: “Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, không có cha mẹ, tai cũng không nghe được.”

Ngay sau đó, bà chỉ tay vào tôi, ý là muốn giúp tôi kéo hành lý.

Tôi nhìn dì mập, xua tay từ chối.

Dì mập quay đầu nhìn thoáng qua mợ tôi cách đó không xa, không để ý đến tôi nữa.

Sau đấy chạy chậm về hướng cậu mợ, xun xoe lấy lòng.

2.

Họ hàng ở đây mở nhà trọ nên có rất nhiều phòng ở.

Cậu tôi dẫn mợ và hai người chị họ ở lại hai gian phòng rộng rãi nhất phía trước.

Bọn họ cố ý để gian trong cùng cho tôi, chị hai liếc nhìn cửa phòng, che miệng cười khúc khích.

Tôi đứng ở cửa phòng, nhìn thấy cửa lớn ẩm ướt đầy rêu, hiểu được tiếng cười của chị ta có ý gì.

Nhưng tôi vẫn cứng cổ đi vào phòng, chỉ sợ lỡ bản thân biểu hiện ra chút bất bình, lại bị đuổi ra ngủ ngoài đường.

Ở kế bên tôi là một cô gái hai khoảng mươi lăm hai mươi sáu tuổi.

Buộc tóc đuôi ngựa cao, dắt theo một con ch.ó nhỏ.

Vừa rồi nghe dì mập nói qua, cô gái này đến làng để giúp người ta xem phong thủy.

Gần đây không có khách sạn nào nên phải ở nhà trọ này.

Nhìn bề ngoài có vẻ khá giàu có, bảo chúng tôi đừng đi quấy rầy.

Trên đường đến đây, tôi đã ngồi trên xe ô tô suốt ba tiếng đồng hồ, bây giờ xương cốt đều muốn rã rời.

Nằm trên giường, tôi tháo chiếc tai nghe chống ồn được ngụy trang thành máy trợ thính ra, âm thanh ồn ào của thế giới xung quanh ngay lập tức tràn vào tai tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-nhi/chuong-1.html.]

Điều này làm tôi nhớ lại những gì tôi đã nghe khi mới đến làng, giọng nói của ma quỷ (quỷ ngữ) luôn mang đến cái ch.ết.

Liệu những lời thì thầm của ma quỷ lần này có mang đến cái c.hết không?

3.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy quỷ ngữ là năm tôi tám tuổi.

Kể từ khi tròn tám tuổi, liên tiếp vài ngày, bên tai tôi luôn nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.

Tôi cố gắng nghe thật kỹ, nhưng vẫn không hiểu họ nói gì.

Tôi đi hỏi ông ngoại, ông nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Bé con, những gì con nghe thấy là giọng nói của những linh hồn đã khuất.”

Tôi còn nhỏ, cái hiểu cái không: “Ông ngoại, cháu muốn nghe hiểu bọn họ nói cái gì.”

Ông ngoại nghe vậy sửng sốt, lông mày nhuốm màu buồn bã mà tôi không thể hiểu:

“Bỏ đi, tất cả đều là số phận rồi.”

Đôi bàn tay gầy guộc của ông lấy ra một chiếc lọ đen bóng từ dưới gầm bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người), múc ra một thìa đất trắng xám:

“Nếu đã quyết định rồi, vậy thì ăn nó đi…”

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Tôi không chút do dự há miệng ăn vào, lòng tràn đầy hư vinh của trẻ con.

Đợi tôi nghe hiểu được quỷ ngữ, thì tôi không phải còn giỏi hơn bà đồng được người trong làng kính trọng nhất sao?

4.

Trải qua một ngày dài đau khổ, cuối cùng tôi cũng đợi đến hoàng hôn.

Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi giọng nói ma quỷ xuất hiện.

Không làm tôi thất vọng, tôi cảm thấy bên tai có chút ớn lạnh, giống như có gió thổi qua.

Lần này tôi nghe rõ, cô ấy nói: [Gia đình của ngươi, tất cả mọi người, ngày mai sẽ ch.ết...]

Trời vừa sáng, tôi đi thẳng vào phòng ông ngoại với đôi mắt đỏ hoe nhưng căn phòng trống rỗng.

Bác gái hàng xóm nói, sáng sớm hôm nay cha tôi đã đưa ông đến bệnh viện.

Tôi lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở cửa, chờ đến khi trời tối, cũng không đợi được bất kỳ ai trong gia đình trở về, chỉ đợi được tin tức về tai nạn xe hơi của cha tôi.

Đối phương đưa hai trăm vạn tiền bồi thường mà không có bất kỳ lời giải thích nào thêm, vào thời điểm đó, đây là một số tiền rất lớn.

Tôi bắt đầu mong ngóng giọng nói của ma quỷ xuất hiện, có lẽ tôi có thể nghe được giọng nói của bọn họ trong đó.

Nhưng không có gì cả.

Sau khi bận rộn lo hậu sự xong xuôi, cậu tôi đã tiếp nhận quyền nuôi dưỡng tôi và hai trăm vạn tiền bồi thường kia.

Trong linh đường, ngay trước mặt tôi, mợ trực tiếp đem thẻ ngân hàng cất vào trong túi, tay khoác lên vai tôi.

“Ông ngoại không để gì lại cho mày à?”

“Từ giờ trở đi, mày phải dựa vào nhà tao để sống, tốt nhất là hiểu chuyện một chút.”

Cậu tôi nghe xong cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Lúc đó, tôi biết mình không còn nhà nữa.

Tôi không thể để họ biết bản thân có thể hiểu được quỷ ngữ.

Tôi khóc đến ngất xỉu trong linh đường.

Sau khi tỉnh lại, tôi trở thành một người điếc xui xẻo.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...