Quay Đầu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 17:30:33
Lượt xem: 96

Chu Mộc, Giang Dự Chi cùng tôi đến thư viện học tập. Chúng tôi đến khá muộn nên vị trí ngồi ở thư viện cơ bản đã đầy.

Thật vất vả mới tìm được chỗ trống, tôi đang muốn hỏi vị trí có người hay không thì mới phát hiện, người đó là Trình Châu.

Hắn cũng nhìn thấy tôi, thế là hắn dời đồ đạc của mình đi, lặng lẽ mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi còn chưa nói gì, Giang Dự Chi đã giữ chặt cổ tay tôi: "Chị, lên lầu hai đi, lầu hai có chỗ."

Lúc rời đi, cậu ấy còn liếc Trình Châu như cảnh cáo. Làm xong hai bài thi, tôi xoay cái cổ bị đau nhức, đột nhiên nghe thấy Giang Dự Chi bên cạnh nhỏ giọng hỏi tôi: "Chị, vì sao chị đột nhiên muốn học?"

Trong đầu hiện lên mọi chuyện kiếp trước, tôi nhếch khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo: "Không vì sao hết, chính là đột nhiên không muốn làm phế vật nữa."

Tôi một tay chống cằm, cụp mắt nhìn đáp án dày đặc trên bài thi: "Em biết không? Chị đã mơ một giấc mơ. Trong mơ nhà chúng ta đột nhiên gặp biến cố, chị lại cái gì cũng không giúp được, và người chị từng yêu thương nhất còn nói chị chỉ là một phế vật vô dụng.”

Vốn chỉ là thuận miệng thổ lộ, không nghĩ tới Giang Dự Chi lại cho là thật. Cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đó chỉ là một giấc mơ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tưởng Quyền cũng sẽ không nói chị như vậy."

Tôi lắc đầu: "Không phải ba chị." Sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi, Giang Dự Chi trầm mặc suy tư hai giây, sau đó đỏ mặt dời ánh mắt đang nhìn tôi: "Em... em cũng sẽ không nói chị như vậy."

Lo lắng trong lòng nháy mắt đã bị bay sạch, tôi nhìn Giang Dự đang đỏ mặt cười đến mức không đứng dậy nổi. Làm xong bài tập, tôi đứng dậy đi dạo xung quanh thư viện.

Phía sau có một bóng người không biết ở đâu vọt tới, kéo mạnh tôi ra lối đi an toàn bên ngoài. Tôi đang muốn hét lên cầu cứu, ngay sau đó miệng đã bị kẻ đó bịt lại.

Bên tai là giọng nói quen thuộc của Trình Châu: "Nghiên Nghiên, đã lâu không gặp."

Hắn ép tôi vào tường, môi ghé sát vào tai tôi, hô hấp dồn dập, có chút kích động nói: "Em cũng sống lại đúng không?"

Tôi nhận ra rằng, Trình Châu có thể đã nghe thấy những gì tôi nói với Giang Dự Chi. Nhưng những lời hắn vừa nói là sao, hắn cũng tái sinh?

“Nghiên Nghiên, anh trở về là vì em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-dau/chuong-5.html.]

Trình Châu nhìn tôi với ánh mắt thâm tình, nhưng tôi biết rõ hắn luôn rất giỏi nguỵ trang. Tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi, tôi giơ tay đẩy hắn ra.

Trình Châu lại không chịu buông tha, lần nữa khóa chặt tôi lại giữa hắn và vách tường hành lang: "Nghiên Nghiên, chuyện đời trước em nghe anh giải thích có được không? Không phải như em nghĩ đâu."

Sức mạnh của nam nữ vốn cách xa nhau, tôi không phản kháng được, chỉ có thể tạm thời giả vờ thuận theo hắn.

“Người hại nhà tôi tan nát chẳng lẽ không phải là Trình Châu anh sao?"

Vẻ mặt hắn cực kỳ đau khổ, môi mấp máy nửa ngày nhưng cũng chỉ có thể nặn ra một câu: "Anh có nỗi khổ tâm..."

“Anh có nỗi khổ lớn đến đâu cũng không liên quan đến tôi.”

Thừa dịp hắn không đề phòng, tôi nắm chặt bút máy trong tay, hung hăng đ.â.m vào cánh tay hắn, sau đó thừa thế đẩy hắn xuống cầu thang: "Sau này cách xa tôi một chút, đừng làm bẩn mắt tôi."

(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page ????????́???????? ????????????̂???? ???????????????? ????????̃????, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là ????̆???? ????????̆́????.)

Nói xong, tôi mở lối thoát hiểm chạy nhanh ra ngoài, lại vừa vặn đụng phải Giang Dự Chi. Cậu ấy đỡ lấy tôi, có lẽ là nhận thấy được sự bất an của tôi, nhẹ giọng hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"

Tôi lắc đầu, cơ thể run rẩy không ngừng: "Chị không sao, đi thôi, trở về." Giang Dự Chi nhấc mí mắt nhìn cửa thoát hiểm, thần sắc có chút u ám: "Chị, chị qua đó chờ em trước, em đi WC sẽ trở về ngay."

Tôi không nghĩ nhiều, xoay người đi về chỗ ngồi. Đợi đến khi Giang Dự Chi trở về, tôi lại chú ý tới vết thương trên mặt cậu ấy: "Sao lại đi lâu như vậy? Còn nữa, vết thương trên mặt em là sao vậy?"

Giang Dự Chi cúi đầu để tránh tầm nhìn của tôi: “Em bị ngã khi đi toilet.”

Từ lầu hai đi xuống lại gặp Trình Châu, hắn so với lúc trước càng chật vật, trên mặt không hiểu sao lại có thêm vết bầm tím. Lại liên tưởng đến vết thương trên mặt Giang Dự Chi, trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ.

Thấy ánh mắt tôi dừng lại trên người Trình Châu, Giang Dự Chi nghiêng người che khuất tầm mắt của tôi: "Chị, chị đừng nhìn hắn! Vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt!”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...