Quay Đầu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:43:07
Lượt xem: 105

“Tưởng Nghiên, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng một chuyến.”

Tôi vừa định đi ra ngoài, Giang Dự Chi liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Trình Châu, lập tức ôm lấy đống sách bài tập vừa mới thu lên trên bàn, gọi tôi lại:" Chị, chờ em một chút, em cùng đi với chị.”

Lúc đến văn phòng Trình Châu cũng có mặt, giáo viên vật lý dường như đang nói với hắn chuyện thi đấu. Từ lúc tôi bước vào cửa, tầm mắt hắn vẫn luôn khóa chặt trên người tôi.

Giang Dự Chi đặt chồng vở bài tập lên bàn làm việc của giáo viên, lúc rời đi còn dặn dò tôi: "Chị, em ở bên ngoài chờ chị."

Chủ nhiệm lớp Văn Ngôn cười trêu ghẹo: "Đệ nhất lớp chúng ta sao lại bám chị như vậy? Không thể rời khỏi chị gái một chút luôn à?”

Giang Dự Chi đỏ mặt không phản bác, xem như ngầm thừa nhận lời thầy giáo. Chỉ là trước khi rời đi lại liếc mắt nhìn Trình Châu.

“Tưởng Nghiên, gần đây thành tích của em tiến bộ rất nhiều, phải tiếp tục duy trì!”

Sau đó chủ nhiệm lớp lại dặn dò một ít chuyện học tập. Lúc từ văn phòng đi ra không thấy Giang Dự Chi, ngược lại Trình Châu đứng ở đầu cầu thang, rõ ràng là đang đợi tôi.

Tôi phớt lờ hắn, chuẩn bị quay lại lớp học. Trình Châu lại đuổi theo, chắn trước mặt tôi: "Trước kia không phải em ghét nhất đứa em kế này sao? Tại sao bây giờ lại thân thiết với nó như vậy?"

"Nghiên Nghiên, tại sao em lại thay đổi? Trước kia không phải em thích anh nhất sao? Tại sao bây giờ ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho anh?"

Tôi cười nhạo: "Đừng quá coi trọng bản thân mình như vậy."

Lúc nhấc chân định đi lần nữa, Trình Châu giữ chặt cổ tay tôi, giọng khàn khàn nói: "Nghiên Nghiên, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"

“Không thể."

Tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng không thành công. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, tôi cảnh cáo Trình Châu: "Buông tay!"

Hắn cố chấp nhìn tôi, trong mắt đều là bi thương.

“Chị?”

Tiếng bước chân là của Giang Dự Chi. Tầm mắt cậu ấy dừng lại trên cổ tay tôi đang bị Trình Châu túm lấy, ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung ác, xông lên đẩy Trình Châu ra: "Chị, có phải hắn bắt nạt chị không?"

Nhìn thấy cổ tay hơi đỏ của tôi, Giang Dự Chi xoay người túm lấy cổ áo Trình Châu trầm giọng uy hiếp: "Cmn mày quên lần trước tao đã cảnh cáo mày như thế nào rồi hả?"

“Tránh xa chị gái tao ra!”

Trình Châu cong khóe miệng cười nhạo: "Còn có mặt mũi gọi cô ấy là chị, chút tâm tư này của mày ai mà không nhìn ra?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-dau/chuong-6.html.]

Sắc mặt hai người đều không tốt, rất nhanh đã lao vào đánh nhau.

“Giang Dự Chi!” Tôi kịp thời ngăn cản. Giang Dự Chi vốn đã dơ nắm tay đập về phía Trình Châu bỗng nhiên dừng lại, đỏ mắt quay đầu tủi thân nhìn tôi: "Chị..."

Tôi đi qua giữ chặt cậu ấy: "Đi thôi, đã hết giờ học rồi."

Nói xong liếc mắt nhìn Trình Châu: "Loại người như hắn không đáng để em động thủ đâu.”

Đồng tử Trình Châu khẽ run lên, trong mắt tràn đầy nước mắt......

Từ khi Trình Châu biết tôi và hắn đã được sống lại, số lần hắn xuất hiện bên cạnh tôi càng ngày càng nhiều.

Mà tính tình Giang Dự Chi cũng có thể thấy được trở nên càng nóng nảy hơn, thậm chí không chỉ một lần phát sinh xung đột với Trình Châu trước mặt mọi người.

Trong trường học, tin đồn về tôi và Trình Châu càng ngày càng nhiều. Lần thứ hai bị chủ nhiệm lớp gọi vào phòng làm việc, tôi cũng mang theo vài phần phiền não.

"Năm cuối trung học chính là giai đoạn mấu chốt, tôi hy vọng các em đều có thể đem tâm tư tiêu tốn vào việc học tập, gần đây các em..."

"Thầy giáo." Tôi hiếm khi bất lịch sự ngắt lời trưởng bối như vậy, "Em không có một chút ý nghĩ nào khác với bạn học Trình Châu, nhưng bạn học Trình Châu thường xuyên quấy rầy em, thậm chí đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của em."

"Cậu ta đã gây phiền phức rất lớn cho em, hy vọng thầy giáo có thể nói chuyện với bạn học Trình Châu, nếu thầy không giải quyết được, em chỉ có thể làm phiền ba em đến trường nói chuyện với hiệu trưởng."

Nói xong, chủ nhiệm lớp cũng ngẩn ra, quay sang nhìn Trình Châu: "Những gì Tưởng Nghiên nói đều là sự thật sao?"

Trình Châu trầm mặc một lát, sau đó gật đầu thừa nhận.

“Tưởng Nghiên em về phòng học trước đi, chuyện này thầy sẽ xử lý tốt.”

Tôi gật đầu rời đi. Vừa đi ra, liền nhìn thấy Giang Dự Chi chờ ở bên ngoài văn phòng. Tôi biết cậu ấy lo lắng cho tôi.

Sau khi trở lại phòng học, bạn học nữ ở bàn trước quay lại hỏi tôi: "Chủ nhiệm lớp tìm cậu nói chuyện của cậu với Trình Châu phải không?"

Không đợi tôi trả lời, cô ấy lại tiếp tục nói: "Thật ra thì chúng tôi đã sớm nhìn ra Trình Châu thích cậu, lúc cậu ấy đi học luôn nhìn lén cậu, còn luôn thích đi theo phía sau cậu."

Tôi không quan tâm cười cười: "Vậy sao?”

Cô ấy gật đầu, Giang Dự Chi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhắc nhở cô ấy: "Đi học đi.”

Bạn học nữ bĩu môi, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Dự Chi, cuối cùng bất mãn quay về bàn học.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...