Quay Đầu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:37:30
Lượt xem: 106

Về đến nhà thì thấy ba tôi đang đứng bên bàn ăn xếp bát đũa. Ký ức kiếp trước cuồn cuộn mà đến, mũi tôi cay cay, tiến lên ôm chặt lấy ông: "Ba..."

Thấy tôi khóc, ba tôi luống cuống tay chân an ủi tôi, ngay cả dì Giang trong phòng bếp cũng khẩn trương chạy tới vây quanh tôi: "Nghiên Nghiên làm sao vậy? Ở trường bị ai bắt nạt sao?”

Lúc ăn cơm, Giang Dự Chi múc canh vào chén rồi đưa cho tôi: “Chị.”

Tôi đưa tay nhận lấy, thuận miệng nói tiếng cám ơn. Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng ba người trong nhà lại rất ngạc nhiên.

Đồ ăn trên bàn cơ bản đều là món tôi thích ăn, tôi nếm thử một chút, thật lòng nói: "Đồ ăn hôm nay thật ngon!"

Dì Giang cười bỏ bát đũa xuống, nhìn ba tôi rồi lại nhìn về phía tôi: "Hôm nay dì xin nghỉ, cho nên là dì làm đồ ăn, con thích ăn là được rồi."

Kiếp trước, tôi vẫn luôn có thành kiến với dì Giang và Giang Dự Chi, cho nên cơm dì Giang nấu tôi chưa bao giờ ăn, thậm chí còn bởi vậy mà nổi giận lật bàn.

"Nghiên Nghiên, nếu con thích, ngày mai dì Giang cũng làm cho con ăn, được không?" Dì Giang thận trọng thăm dò.

Trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh, động tác của tất cả mọi người trừ tôi ra thì đều tạm dừng. Thấy ánh mắt mong chờ của bọn họ, tôi cười gật đầu: "Được."

Cả đêm ba tôi và dì Giang đều rất cao hứng, nụ cười trên mặt không hề hạ xuống. Ngay cả Giang Dự Chi cũng ở bên cạnh tôi, vừa rót nước vừa bưng hoa quả tới cho tôi, còn gọi vài tiếng chị gái.

Lúc chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy dì Giang nói chuyện phiếm với ba tôi: "Nghe nói Trình gia đón một đứa con hoang trở về, tình cảnh rất khó khăn."

Ba tôi không quan tâm chuyện đó: “Không liên quan đến chúng ta, cả nhà chúng ta hòa thuận là được.”

“Ba, dì Giang, con ra ngoài dắt chó đi dạo." Tôi nói với hai người ngồi trên sô pha.

Thay giày xong mới phát hiện, Giang Dự Chi cũng đi theo phía sau tôi thay giày: "Em đi đâu vậy?"

Giang Dự Chi nhếch miệng cười với tôi: "Chị, em đi chạy bộ."

Sau khi dặn dò tôi chú ý an toàn, liền chạy đi. Mới vừa đi chưa được mấy bước, đã thấy phía trước bóng cây có một người đang đứng.

Thân hình kia tôi đã nhìn mười năm, đương nhiên không xa lạ gì -- là Trình Châu. Tôi phớt lờ hắn rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng Trình Châu rõ ràng là cố ý chờ ở chỗ này: "Tưởng Nghiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-dau/chuong-3.html.]

Hắn gọi tôi. Thấy tôi không để ý tới mình, Trình Châu lại đưa tay kéo tôi, nhưng bị chó nhà tôi dọa sợ.

“Tưởng Nghiên, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Kim Mao còn đang nhe răng gầm gừ với hắn, tôi vừa kéo chặt dây dắt chó, vừa thản nhiên nói: “Bạn học, tôi không quen cậu, vậy thì có gì để nói chứ?”

Trình Châu vừa định nói gì nữa, cách đó không xa đã truyền đến giọng nói của Giang Dự Chi. Cậu ấy nhanh chóng chạy tới, ánh mắt không thiện cảm liếc Trình Châu, sau đó nhìn về phía tôi: "Chị, làm sao vậy? Em nghe thấy Tiểu Viên cứ gầm gừ kêu."

"Không có việc gì đâu." Tôi lôi kéo tiểu Viên chuẩn bị rời đi, một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên dừng ở bên cạnh chúng tôi.

Người trên xe bước xuống là ba Trình Châu: "Tiểu Châu, sao con lại ở bên ngoài?"

Nói xong, ông ta lại giống như mới nhìn thấy tôi, ra vẻ ngạc nhiên: "Đây không phải là thiên kim của Tưởng gia sao? Ta luôn muốn đến thăm ba con, đây là tiểu Châu con trai ta. Con có biết nó không?

“Không!” Tôi và Giang Dự Chi đồng thanh nói.

Chuyện như vậy kiếp trước tôi đã trải qua một lần, Trình Châu không biết từ nơi nào biết được buổi tối tôi sẽ ra ngoài dắt chó đi dạo, cho nên hắn liền cố ý chờ ở gần nhà tôi.

Vừa muốn kéo gần quan hệ với tôi, cũng là để khi ba hắn về nhà, có thể vừa vặn nhìn thấy hắn có quan hệ với người thừa kế duy nhất của Tưởng gia là tôi.

“Chú Trình Quyền phải không?”

Tôi lễ phép mở miệng: "Xin ngài quản tốt con trai ngài, cậu ta dọa chó của tôi rồi."

Nói xong, không đợi hai cha con bọn họ phản ứng, tôi và Giang Dự Chi đã rời đi. Phía sau truyền đến lời chửi rủa của ba Trình Châu:

“Thằng nhóc thối tốt nhất là đừng gây chuyện cho tao, đừng như mẹ mày trong đầu lúc nào cũng đầy mưu kế. Nếu không phải mẹ mày uy h.i.ế.p tao, thì ngay cả tư cách bước vào cửa nhà tao mày cũng không có!”

Mà Trình Châu từ đầu đến cuối đều không phát ra bất cứ âm thanh gì. Cho đến khi đi xa, ánh mắt dõi theo phía sau tôi mới biến mất.

“Chị, chị biết người nọ không?” Giang Dự Chi đột nhiên hỏi tôi.

“Không biết.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...