Quay Đầu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:25:34
Lượt xem: 121

Kiếp trước, tôi chính là một kẻ dựa vào quan hệ để được vào lớp trọng điểm. Cho dù sống lại một kiếp, thì những kiến thức trung học này đối với tôi mà nói vẫn rất khó khăn.

Em trai kế Giang Dự Chi đã liếc mắt nhìn tôi rất nhiều, khi cậu ấy lại nhìn về phía tôi và sách luyện tập của tôi, tôi đột nhiên quay đầu đối diện với ánh mắt của cậu ấy: "Giang Dự Chi, tôi không biết làm, cậu dạy tôi đi."

Cậu ấy không do dự, như là đang chờ tôi chủ động nói lời này: "Được."

Lúc giảng bài, giọng của Giang Dự Chi rất nhẹ, cho dù tôi hỏi cậu ấy một số vấn đề cơ bản, cậu ấy cũng sẽ kiên nhẫn giải đáp: "Cậu ghi nhớ những thứ này một chút, lần sau trực tiếp áp dụng công thức vào là được."

Tôi làm bài rất chậm, làm xong ngẩng đầu mới phát hiện, toàn bộ quá trình làm bài cậu ấy đều nhìn tôi.

“Ừ, làm đúng rồi.” Khóe miệng Giang Dự Chi hơi nhếch lên, mỉm cười nhàn nhạt. Cậu ấy thật sự là một chút cũng không mang thù, bất kể là kiếp trước hay là hiện tại.

Không biết là bởi vì làm đúng một đề, hay là bị nụ cười của Giang Dự Chi ảnh hưởng, tôi đột nhiên cũng cảm thấy vui vẻ khó hiểu, thậm chí nổi lên tâm tư trêu chọc cậu ấy: "Giang Dự Chi à, tại sao cậu không gọi tôi là chị gái?"

Tôi nhớ khi mẹ kế đưa cậu ấy đến nhà tôi, cậu ấy mới mười hai tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ấy rụt rè gọi tôi là chị gái. Sau đó một thời gian rất dài, cho dù tôi đối xử lạnh nhạt với cậu ấy, cậu cũng vẫn kiên trì gọi tôi là chị.

Nhưng sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, tôi không nghe cậu ấy gọi như vậy nữa. Nghe vậy, nụ cười trên mặt Giang Dự Chi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt phức tạp liếc tôi một cái: "Không phải cậu không cho tôi gọi sao?"

Tôi đã sớm quên mất chuyện này, gãi mũi ngượng ngùng. Sau đó mềm giọng, dỗ dành cậu như dỗ trẻ con: "Vậy sau này cậu gọi tôi là chị, có được không? Trước kia đều là tôi không tốt, tôi nói đùa thôi."

“Giang Dự Chi, sau này cậu gọi tôi là chị đi,tôi thích nghe cậu gọi tôi là chị.”

Cậu bé bằng tuổi tôi nhưng rất dễ để dỗ dành. Giang Dự Chi quay đầu đi, từ góc độ này của tôi chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ của cậu ấy, lát sau liền nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng đáp lại: "Ừ."

Tôi được voi đòi tiên: "Vậy bây giờ cậu gọi một tiếng."

Nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu, mới nghe thấy cậu không tình nguyện nói ra một chữ: "Chị."

Chỉ một chữ này thôi đã làm tôi hài lòng. Lúc quay đầu định tiếp tục làm bài, tôi nhận thấy phía sau có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào tôi. Quay đầu lại vừa vặn nhìn thẳng vào tầm mắt Trình Châu.

Hắn có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên quay lại, cho nên vẻ u ám trên mặt còn chưa kịp thu hồi. Nhưng chỉ chớp mắt, biểu cảm trên mặt Trình Châu đã khôi phục lại như thường.

Hắn cười thân thiện với tôi, mà tôi lại cảm thấy nụ cười của hắn giờ phút này vừa dối trá vừa ghê tởm. Tôi quay đầu mặt không chút thay đổi.

Giang Dự Chi bên cạnh liếc mắt nhìn Trình Châu, nhắc nhở tôi: "Trước tiên làm mấy đề này đi... Chị..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-dau/chuong-2.html.]

Tâm tình tốt lúc trước bị bay sạch, ngay cả tiếng chị này cũng không thể vãn hồi. Tôi nhìn bài tập cậu ấy đưa ra trong sách luyện tập, thấp giọng đáp lại: "Được..."

Sau khi tan học, tôi dựa theo trí nhớ kiếp trước tìm được xe riêng tới đón tôi về nhà.

“Tiểu thư, lên xe đi.”

(Truyện chỉ được đăng tại page và các liên kết đã ghim đầu page ????????́???????? ????????????̂???? ???????????????? ????????̃????, nếu thấy đăng ở nơi khác thì đó là ????̆???? ????????̆́????.)

Nhìn khuôn mặt quen thuộc của tài xế, niềm vui sướng khi được sống lại lần nữa tràn đầy trong lòng. Tôi nhìn về phía trường học: "Đợi chút, Giang Dự Chi bị giáo viên gọi đi rồi, chờ cậu ấy ra rồi cùng về."

Ánh mắt tài xế nhìn tôi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì.

“Tưởng Nghiên.”

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, tôi cứng đờ tại chỗ.

"Thẻ xe buýt của tôi rớt rồi, có thể cho tôi mượn hai đồng ngồi xe buýt về được không?", cảnh tượng này cũng từng xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước, Trình Châu cũng nói với tôi những lời tương tự, tôi nể tình hắn là bạn ngồi cùng bàn nên đã hỏi địa chỉ nhà hắn, sau khi biết cùng tiểu khu với nhà tôi liền chủ động mời hắn lên xe cùng tôi trở về.

Sau khi đến tiểu khu gặp được người quen, hắn giới thiệu với người ta tôi là bạn của hắn. Là bạn của đại tiểu thư Tưởng gia. Chỉ nhờ điểm này thôi, từ nay về sau thân phận con riêng đáng xấu hổ của hắn cũng có thể được coi trọng ở Trình gia.

Kiếp trước, tôi cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nhưng hiện tại nghĩ lại, lại cảm thấy mọi chuyện đều là cố ý. Thấy tôi vẫn không nói gì, Trình Châu lại lên tiếng gọi tôi: "Tưởng Nghiên?"

Tôi trực tiếp không nhìn hắn nữa, vẫy tay với Giang Dự Chi vừa ra khỏi cổng trường: "Chờ cậu nửa ngày rồi, đi thôi, cùng nhau về nhà."

Giang Dự Chi nhìn Trình Châu phía sau tôi, sau đó chạy về phía tôi, vẻ mặt có chút thụ sủng nhược kinh: "Chị cố ý chờ em? Chị..."

“Ừ.” Tôi gật đầu, lên xe trước. Cho dù phản ứng của tôi bây giờ hoàn toàn khác với kiếp trước, Trình Châu vẫn không chịu buông tha.

Hắn tiến lên một bước, giữ chặt cửa xe, lặp lại: "Tưởng Nghiên, có thể cho tôi mượn hai tệ ngồi xe buýt không?"

Tôi nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn, không vui nói: "Tôi không có thói quen cho người lạ mượn tiền, xin lỗi!"

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...