Quay Đầu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:16:04
Lượt xem: 186

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Châu đi vào phòng học, tôi liền biết tôi đã trùng sinh.

Trình Châu năm 18 tuổi trên người còn mang theo tính trẻ con của một thiếu niên, cùng với kẻ 10 năm sau lợi dụng tôi xong liền vứt bỏ tôi, làm hại tôi cửa nát nhà tan có chút khác biệt.

Chủ nhiệm lớp cười giới thiệu bạn học mới với mọi người: "Bạn học Trình Châu vừa chuyển đến lớp chúng ta, mọi người sau này phải ở chung thật tốt nhé."

Lời này giống hệt kiếp trước. Tôi biết, kế tiếp chủ nhiệm lớp sẽ để Trình Châu ngồi cùng bàn với tôi, bởi vì bạn học bên cạnh tôi vừa mới chuyển lớp, trong lớp cũng chỉ có chỗ bên cạnh tôi còn trống.

Kiếp trước cũng là như vậy, sau khi cùng Trình Châu trở thành bạn ngồi cùng bàn, hắn đối xử với tôi tốt đến không ngờ.

Chúng tôi rất nhanh đã hiểu biết về nhau, sau khi biết tình trạng bi thảm của hắn, tôi càng thêm đồng tình với hắn, luôn muốn giúp hắn nhiều hơn.

Bỏ qua những chuyện vô liêm sỉ hắn làm sau đó không nói, bản thân Trình Châu cũng có tướng mạo xuất chúng, năng lực tốt, cho nên sự đồng tình từ lúc ban đầu dần dần biến đổi thành yêu thích.

Sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, tôi chủ động thổ lộ với Trình Châu, sau đó chúng tôi thuận lý thành chương ở bên nhau.

Cho đến mười năm sau nhà tôi phá sản, Trình Châu vứt bỏ tôi như vứt một đống rác, sau đó đính hôn với người khác.

Ngày hắn đính hôn tôi mới biết được, hắn lợi dụng tôi để tranh thủ lấy được sự tín nhiệm của ba tôi, tiếp theo là hại nhà tôi phá sản, thâu tóm công ty nhà tôi, tất cả đã sớm được hắn lên kế hoạch kỹ càng.

Hắn muốn dùng cách này để chứng minh mình với ông Trình, đứng vững gót chân ở Trình gia.

Mười năm thật lòng của tôi, cùng với sự tích lũy mấy đời của Tưởng gia tôi đều trở thành đá lót đường cho Trình Châu.

Cuối cùng ba tôi nh ảy l ầu, mà tôi trên đường đến bệnh viện gặp mặt ba lần cuối cũng xảy ra t ai n ạn xe cộ rồi qua đời. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại thời điểm tất cả bắt đầu.

“Bạn học Trình Châu ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nghiên đi.”

Nhìn Trình Châu dần dần đến gần tôi, tôi đột nhiên đứng dậy. Trình Châu vừa muốn ngồi xuống chợt ngẩn ra, hắn nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía tôi trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Chủ nhiệm lớp hỏi tôi: "Sao vậy?"

Tôi lui về phía sau một bước, cách Trình Châu xa một chút: "Em không muốn ngồi cùng cậu ấy, em muốn đổi vị trí."

Nghe vậy, ánh mắt Trình Châu nhìn về phía tôi chợt run rẩy, chủ nhiệm lớp cũng không vui nhíu mày, bạn học Chu Quốc nhỏ giọng nghị luận: "Tưởng Nghiên hôm nay làm sao vậy? Bình thường cậu ấy rất tốt mà."

“Tưởng Nghiên, trước hết cứ để Trình Châu ngồi bên cạnh em đi, chờ sau khi thi tháng xong chúng ta lại đổi vị trí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quay-dau/chuong-1.html.]

Tôi phớt lờ lời chủ nhiệm lớp, ánh mắt nhìn quanh một vòng phòng học. Tất cả mọi người giống như đang xem kịch nhìn chằm chằm tôi, chỉ có người đó ngồi ở phía sau luôn vùi đầu làm chuyện của mình.

Dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến cậu ấy. Tôi cũng không đành lòng quấy rầy cậu ấy, nhưng hiện tại hình như cũng không còn cách nào khác: "Cô giáo, em muốn ngồi cùng với Giang Dự Chi."

Lời vừa nói ra, Giang Dự Chi vẫn luôn không quan tâm mọi chuyện xung quanh cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trên mặt tôi.

"Em muốn học tập thật tốt, cho nên em muốn ngồi cùng bàn với Giang Dự Chi, để cậu ấy phụ đạo em."

Nói xong tôi vẫn lo lắng lý do này còn chưa đủ, lại bổ sung tiếp: "Việc này ba em đã đồng ý, Giang Dự Chi cũng biết, chỉ là còn chưa kịp nói với cô."

Ba tôi hàng năm đều quyên góp tiền cho trường học, giáo viên chủ nhiệm cho dù không coi trọng tôi, cũng phải nể mặt ba tôi vài phần.

Cô ấy tựa như muốn thăm dò nhìn về phía Giang Dự Chi, tỏ ý bảo cậu ấy chứng thực. Tôi cũng nhìn qua. Giang Dự Chi bắt đầu mờ mịt nhìn tôi vài giây, tôi chỉ nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ấy, anh ấy liền gật đầu "Ừ" một tiếng.

Sau khi đổi vị trí, Giang Dự Chi vẫn luôn biểu hiện rất lãnh đạm với tôi, thậm chí còn có vẻ muốn tránh mặt tôi.

Thật ra cũng không khó để lý giải, dù sao mẹ cậu ấy hiện tại đã trở thành mẹ kế của tôi, tôi vẫn luôn bài xích hai mẹ con bọn họ, đương nhiên sẽ không cho họ sắc mặt tốt.

Nhưng kiếp trước sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, là Giang Dự Chi và mẹ cậu ấy đã cố gắng chống đỡ ngôi nhà lung lay sắp đổ của chúng tôi. Cho nên sống lại kiếp này, tôi quyết định phải đối xử tốt với mẹ kế và em trai kế của mình một chút.

“Đừng nhìn.” Giang Dự Chi đỏ mặt nhỏ giọng nói. Tôi mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm cậu ấy hồi lâu. Cậu ấy như là đã hạ quyết tâm mới quay đầu nhìn về phía tôi, nghiêm túc hỏi:

"Vì sao đột nhiên muốn ngồi cùng bàn với tôi? Không phải cậu..."

Mấy chữ "Ghét tôi nhất" này cậu ấy không nói ra, nhưng tôi cũng có thể đoán được. Tôi cười cười, tiện tay mở sách trước mặt ra: "Đã nói rồi mà, tôi chỉ muốn học tập thật tốt."

Lời này không phải là giả. Kiếp trước tôi giống như phế vật, sau khi xảy ra chuyện không chỉ không giúp được người trong nhà, ngược lại còn thành gánh nặng của bọn họ.

Cho nên sống lại một đời, tôi nhất định phải cố gắng học tập thật tốt, tương lai nếu gặp phải chuyện tương tự, tôi hy vọng mình cũng có thể trở thành chỗ dựa cho bọn họ.

"Vậy còn cậu?" Tôi hỏi cậu ấy, "Tại sao cậu lại giúp tôi lừa gạt giáo viên?"

Giang Dự Chi một lần nữa cúi đầu, dừng lại hai giây mới nói: "Mẹ tôi bảo tôi ở trường chăm sóc cậu nhiều hơn."

Lý do này tôi đã sớm đoán được, dì Giang luôn đối xử với tôi rất tốt: "Ừ, sau này tôi cũng sẽ chăm sóc cậu, Giang Dự Chi."

Giang Dự Chi nhanh chóng liếc tôi một cái, lần này ngay cả lỗ tai của cậu ấy cũng đỏ lên, nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như không.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...