Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa - 29

Cập nhật lúc: 2024-07-03 08:26:51
Lượt xem: 79

“Không được!” Hắn nghiêm mặt lại, hô lên sau lưng tôi: “Lễ Giáng Sinh đi hẹn khách hàng, cô không cảm thấy cô đơn sao?”

Cô đơn thì không, có tiền làm bạn, tôi vui gần c.h.ế.t ấy chứ.

Buổi tối, khi ra khỏi phòng ăn, bên ngoài có tuyết rơi, tôi nheo mắt nhìn lên trên, hình như có người đang vung tiền trên trời.

Đàm phán vô cùng thuận lợi, tôi lấy điện thoại ra muốn chia sẻ niềm vui, phát hiện đã qua 11 giờ.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Gọi bạn ra ngoài uống rượu, báo tin vui với người nhà… đều hơi trễ mất rồi…

Tôi lướt lên trên, ngón tay dừng ở ava của tổng tài.

Tên này lại là lựa chọn thích hợp nhất.

Không phải hắn thích hợp để chia sẻ, mà là thích hợp để tra tấn.

Đừng nói 11, 12 giờ, cho dù là 3 giờ sáng, tôi cũng có thể gửi tin nhắn cho hắn không chút do dự, hoàn toàn không sợ quấy rần hắn.

Tưởng tượng thấy tên thiếu ngủ này thường xuyên bị điện thoại đánh thức lúc nửa đêm, phát điên ngồi dậy nhìn chằm chằm điện thoại di động, dáng vẻ như gặp ma, tôi cũng vô thức cười ra thành tiếng.

Tôi ấn mở khung chat, gõ rất lâu, nhưng lại không biết nói gì mới có thể tra tấn hắn một cách trí mạng nhất.

Thở dài một hơi, phát một icon OK không rõ ý nghĩa đi qua.

Tiếng tin nhắn vang lên ở gần đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-nhan-tong-tai-thien-bien-van-hoa/29.html.]

Tôi ngẩng đầu nhìn sang, dưới đèn đường trước cửa hàng, tổng tài che ô đứng đó, ăn mặc vô cùng ấm áp.

“Tôi đang thắc mắc không biết cô nói chuyện với ai mà cười vui vẻ như vậy.” Hắn đắc ý nhướn mày đi qua chỗ tôi: “Kết quả lại là tôi. Không thể tin nổi.”

Tôi nhìn tuyết đọng trên chiếc ô của hắn: “Đến từ bao giờ thế?”

“Định đón cô đi ăn tối, nào ngờ vừa đợi đã mất bốn, năm tiếng.” Hắn buồn bực nói.

“Ăn xong rồi còn đâu.”

Hắn gật đầu, chỉ vào xe hắn: “Hay là tới nhà tôi ngồi chút đi, nhà tôi rộng lắm.”

“Như này…”

“Trêu cô thôi, gia đình tụ tập, rất nhiều người, sẽ không ai làm gì cô.” Hắn cười cười: “Cha mẹ Tiểu Lam cũng quay về rồi, ngày mai sẽ đón con bé đi, sau này không dễ gặp được.”

“Vậy thì tôi tới thăm Tiểu Lam.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp.

Trong xe rộng rãi, ấm áp, mở điều hòa, hắn khẽ chà xát tay, hong ra trước gió.

Ngón tay thon dài đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Tôi hỏi: “Sao anh không ngồi trong xe?”

“Đứng bên ngoài có thành ý hơn.” Hắn nói thật lòng: “Vốn còn định không mở ô lên che cơ, nhưng như vậy trông hơi ngốc…”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...