Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa - 30

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:28:39
Lượt xem: 137

Đứng đợi người khác trong tuyết còn nói không ngốc…

Lòng tôi hơi rung động, đặt tay lên đầu hắn.

Hắn ngơ ngác nhìn qua, cặp mắt đen láy kia hơi lóe sáng.

“Anh nói một câu ‘Trịnh Thiên Thiên, tôi thích cô, cho dù phải làm chó cũng muốn ở bên cô’ khó đến thế sao?”

“Ai lại nói mấy lời như vậy chứ?”

Hắn hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng: “Bỏ nửa câu sau đi còn được…”

“Nhưng thứ tôi muốn nghe là nửa câu sau.”

Hắn ngậm miệng.

Hai phút sau, hắn bắt đầu ngồi không yên, liên tiếp nhìn về phía tôi.

“Cô muốn nghe đến vậy à?” Hắn khẽ cắn môi, sắc mặt khó coi.

“Muốn.” Tôi l.i.ế.m môi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Nói xong sẽ thưởng cho anh.”

Hắn đấu tranh tư tưởng hồi lâu, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Sau đó, hắn hạ quyết tâm, khẽ mở miệng, dáng vẻ thấy c.h.ế.t không sờn, nhanh chóng đọc xong câu nói kia.

Hắn giận dữ lườm tôi: “Thưởng đâu? Mau làm đi!”

Tôi vui vẻ lấy điện thoại ra chuyển cho hắn 200 đồng: “Nhận đi.”

“Cô…”

“Học chó sủa thêm hai tiếng, tôi chuyển cho anh 400.”

Hắn ấm ức lái xe.

“Đừng nóng, tôi không định làm nhục anh đâu.” Tôi an ủi: “Thực ra là tôi đang quan tâm anh đó…”

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, khẽ hừ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-nhan-tong-tai-thien-bien-van-hoa/30.html.]

“Tôi sợ ngày nào đó anh phá sản, không ăn nổi cơm, ít nhất còn có một kỹ năng làm chó, chúng ta chuẩn bị chu đáo, sớm tập luyện…”

“Cô chỉ mong tôi phá sản thôi đúng không?”

Xe đi tới cổng, cửa hàng ven đường còn mờ, tôi chợt nhớ ra: “Quên mang quà rồi.”

Tổng tài vui vẻ nhếch môi, liếc tôi một cái: “Cô chính là quà.”

“Anh mới là quà!”

Xuống xe, mua đồ.

Mua hộp quà siêu to khổng lồ ở cửa hàng.

Nhét tổng tài vào trong.

Đẩy về nhà.

Ding doong!

Tiểu Lam mở cửa ra, sợ ngây người.

“Khụ khụ.” Tôi mặc đồ ông già Noel, vuốt ria mép giả, hắng giọng một cái.

Nước mắt Tiểu Lam tuôn như mưa.

“Hu hu hu, biết ngay ông già Noel là do người đóng giả!”

“Hừm… coi như là vậy đi, nhìn này, vẫn có quà mà…”

Cô bé mở hộp quà ra nhìn, khóc càng đau lòng hơn.

“Hu hu, quà là cậu, không cần huhu…”

Mọi người trong nhà đều đến dỗ dành Tiểu Lam, đồng thời mắng tổng tài.

Thật là một lễ Giáng Sinh vui vẻ.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...