Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa - 28

Cập nhật lúc: 2024-07-03 07:58:23
Lượt xem: 128

Hắn đánh mất ý thức kháng cự, lại rụt cổ tránh né tôi, hai tay chạm vào kính xe.

“Cô muốn làm gì? Dừng tay… cứu mạng…”

Tôi tóm lấy đầu hắn ấn vào cửa sổ, ép hắn nhìn tôi.

Vì vận động mạnh nên mặt hắn đỏ bừng, tóc tai rối bời, hoang mang cắn chặt môi dưới, mũi hơi sụt sịt, đôi mắt hẹp dài nheo lại, rơm rớm nước mắt.

Sao đã khóc rồi?

Tôi đứng hình.

Tên này cũng không… dư thừa lắm…

Cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh.

Thân thể hắn nóng rực, nhiệt độ trong xe cũng vì thế mà tăng lên.

Hương rượu say lòng người tràn ngập trong không khí.

Đèn xe mờ ảo.

Bờ môi hắn đỏ mọng, phả ra hơi rượu ấm nóng, tiếng nói nghẹn ngào.

Tôi vô thức vuốt ve mắt hắn, chậm rãi xích lại gần.

Hắn nhắm mắt, nghiêng đầu, run tay chống vào vai tôi, cuối cùng tuyệt vọng nói: “Trịnh Thiên Thiên… không được hù dọa tôi.”

“Hả?” Tôi chớp mắt.

Tay hắn hơi buông lỏng, ánh mắt như hạ quyết tâm, oán hận nhìn chằm chằm tôi.

“Tôi nói rồi, nếu cô hù dọa tôi… tôi sẽ chạy…  Nếu cô dám ném tôi dọc đường… hừ… đáng chết, tôi phải trừ 200 đồng tiền lương của cô.”

Tôi lập tức nhảy ra khỏi người hắn, né hẳn sang một bên.

“Tôi còn không bằng 200 đồng sao?” Hắn bất lực hét lên, dùng sức đ.ấ.m vào ghế.

Tôi mặc niệm ba phút, quyết tâm liều mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-nhan-tong-tai-thien-bien-van-hoa/28.html.]

Tôi nghiêng người qua, ngăn chặn cái miệng đang không ngừng chửi bới kia lại.

“Ưm…”

Nước mắt hắn lại dâng lên, sắp trào ra ngoài, như mặt hồ băng bị gió xuân làm tan chảy.

Hắn đưa tay ôm lấy đầu tôi, không chịu buông tay. 

Thực sự là rượu vang nặng đô, vô cùng thuần khiết.

Hai trăm đồng, cũng coi như xứng đáng.

Hôn nửa giờ, cuối cùng thư lý cũng vớt được quần áo về cho tổng tài.

Thư ký thò đầu vào, không nhìn thấy rõ, bèn cầm đèn pin chiếu.

Tổng tài che mặt lại.

Tôi cũng giúp hắn che mặt lại.

Thư ký: “Cô biết tôi muốn nói gì đúng không?”

“Ai mượn lên tiếng! Mau đi ra ngoài cho tôi!”

Tổng tài muốn tôi chịu trách nhiệm với hắn.

Ngày nào hắn cũng ám chỉ một cách rất rõ ràng.

Lúc thì nói: “Tôi cho cô thêm hai trăm đồng tiền lương, để cô có thể hù dọa tôi. Cho cô thêm 1 vạn 5, một ngày có thể dọa tôi ba lần.”

Tôi nói: “Phạt tiền không phải là mục đích chính, mà là một loại thủ đoạn, tôi sẽ quản lý tốt bản thân.”

Lúc thì hắn dẫn theo Tiểu Lam tới: “Tiểu Lam không thể không có mợ.”

“Con bé có mẹ ruột.” Tôi đáp.

Lễ Giáng Sinh, hắn cho cả công ty nghỉ, còn phát thêm phụ cấp hẹn hò, sau đó chạy tới hỏi tôi có muốn không?

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Hai mắt tôi sáng lên: “Hẹn hò với khách hàng cũng được à?”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...