Nữ cướp biển - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:04:05
Lượt xem: 234

(6)

Trong địa lao u ám, Tức Ninh Nguyệt cởi ra hồng bào diễm lệ, thay y phục tù nhân xám xịt, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt.

Cửa lao phát ra tiếng “két” mở ra, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lại, là Đoạn Cừ mặc thanh sam.

Tức Ninh Nguyệt trừng mắt nhìn, đôi mắt như tro tàn.

Đoạn Cừ cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn, nhưng giọng nói vẫn run đến kỳ cục: “A Ninh, ta... đến thăm nàng.”

Lông mi dài Tức Ninh Nguyệt khẽ run, mặt vẫn là mặt không chút thay đổi, giống như một cái giếng cạn.

Yết hầu Đoạn Cừ lăn xuống, từng bước một đến gần Tức Ninh Nguyệt, chua chát mở miệng: “Nàng yên tâm, ta...... ta sẽ cứu nàng ra ngoài.”

Thân thể nhỏ nhắn kia nghe thế mới có phản ứng, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn về phía Đoạn Cừ, bốn mắt tiếp xúc hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười.

“Đoạn Cừ, ta quả nhiên rất dễ lừa gạt đúng không?”

Bị nhốt vào địa lao không lâu, Cầm Trinh cũng tới một chuyến, cách song sắt không dám đi vào, chỉ ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, uyển chuyển báo cho nàng biết vận mệnh của nàng và huynh đệ của mình.

Thì ra là một lần chặn cướp trên biển ở Đông Xích thật lâu trước đây, bọn họ cướp một chiếc thuyền quan tự tiện xông vào khu vực cấm, giáo huấn tham quan ngang ngược rồi tha chứ không hề đả thương ai, ai ngờ thả hổ về núi.

Tham quan kia sau khi trở về ghi hận trong lòng, đợi đến khi phẩm cấp thăng lên, nắm lấy cơ hội thỉnh chỉ tiêu diệt cướp biển, cũng không biết từ đâu tìm hiểu được quan hệ giữa Đoạn gia và Tức Ninh Nguyệt, lúc này mới bày ra trận cục này, không mất binh tốt nào, bắt được thủ lĩnh cướp biển, vừa giải hận, lại lập được đại công với triều đình.

Y tổ chức tiệc ở quý phủ đãi cả Đoạn gia, Đoạn Cừ không nhường ai vị trí ngồi đầu tiên, cuộc trò chuyện ngày hôm nay có thể tưởng tượng được, có lẽ là chờ đợi tin tức xử trảm đám cướp biển này.

Cuối cùng Cầm Trinh khóc lóc kể lể với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách phu quân, chàng cũng là không tự nguyện...”

—-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-cuop-bien/6.html.]

“Ngươi nói có buồn cười hay không, ta tại sao phải trách ngươi?”

Trong địa lao, Tức Ninh Nguyệt nhìn Đoạn Cừ cười đến chảy nước mắt: “Ngươi và ta thì có quan hệ gì?”

Lời này vừa nói ra, cả khuôn mặt Đoạn Cừ đều trắng bệch, Tức Ninh Nguyệt vẫn đang cười, cười đến đôi mắt nhuộm sắc thê lương: “Nếu ngươi muốn mạng của ta thì nói thẳng là được, cần gì liên lụy người khác? Mạng của bảy mươi sáu người của Đoạn gia ngươi là mạng, mạng của những huynh đệ Đông Xích ta không phải là mạng sao? Ngươi có có biết thê nhi (vợ con) của họ vẫn đang đợi bên bờ biển, nhưng không thể đợi được nữa..."

Nói đến “thê nhi”, Tức Ninh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đưa tay vỗ về phía dưới bụng, như bóng ma trong đêm tối, nhìn Đoạn Cừ cười một cái, gò má tái nhợt dưới mái tóc rối bù, giọng nói vang lên như một hốn ma: “Ngươi có lẽ không biết, hài nhi trong bụng ta đã bốn tháng, nhưng nó lại không có cơ hội sinh ra, bởi vì phụ thân nó, phụ thân mà nó chưa từng gặp qua, tự tay đẩy nó xuống địa ngục...”

Lời nói hàm chứa sự thê lương còn chưa kết thúc, sắc mặt Đoạn Cừ đã đại biến, thân thể run rẩy, bước chân lảo đảo tiến lên muốn ôm Tức Ninh Nguyệt, lại bị nàng chán ghét né tránh, không kịp đề phòng ôm vào khoảng không, ngã quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu.

“A Ninh, A Ninh...” Đoạn Cừ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, móng tay ấn chặt xuống mặt đất, từ trong cổ họng truyền ra một tiếng kêu đau đớn bị đè nén, nước mắt nóng hổi rơi xuống, lồng n.g.ự.c phập phồng, làm như vô cùng đau đớn.

Tức Ninh Nguyệt lại chỉ nhìn Đoạn Cừ cười, dựa vào góc tối, cười đến vô cùng tàn nhẫn.

Nàng nhìn thấy Đoạn Cừ khàn giọng khóc thảm thiết, nước mắt xẹt qua gò má trắng nõn có vết sẹo mời do roi để lại, không khỏi ngẩn ra.

Là ngày đó nàng giục ngựa rời khỏi Đoạn gia, để lại ấn ký trên người hắn.

Trong lòng khẽ động, Tức Ninh Nguyệt kìm lòng không đậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Đoạn Cừ.

Thanh sam run lên, Đoạn Cừ khó có thể tin ngẩng đầu, giọng nói của Tức Ninh Nguyệt vang lên bên tai: “Ta khi đó thật ngốc, một lòng muốn cho ngươi thoát khỏi lời thề độc, lại không nghĩ tới lời ngươi thuận miệng nói sao có thể coi là thật... Nhưng mà cũng tốt, kiếp sau cũng mang theo ấn ký này đi.”

Đoạn Cừ cơ hồ không thể tin được những gì mình nghe được, liên tục di chuyển vài bước đến gần Tức Ninh Nguyệt, kích động muốn mở miệng, Tức Ninh Nguyệt đã nói tiếp: “Như vậy ta có thể nhận ra, tránh xa, không bao giờ gặp lại ngươi.”

Như bị sét đánh, Đoạn Cừ đứng im tại chỗ, cả người phát lạnh.

Ngữ điệu kia không nhẹ không nặng, bồng bềnh mờ ảo, lại giống như có một vạn cây châm, dày đặc đ.â.m vào tim hắn, khiến ruột gan hắn đứt từng khúc. Đây hẳn là câu nói tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe trong đời. Nếu như còn có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

[Bạn đang đọc Nữ cướp biển được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Bình luận

0 bình luận

    Loading...