Nữ cướp biển - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-03 18:57:20
Lượt xem: 35

(5)

Lúc Tức Ninh Nguyệt cùng Bạch Tháp dẫn một nhóm huynh đệ tiến vào pháp trường, tim nàng đập như sấm, cũng không phải vì sợ hãi, mà là bởi vì muốn gặp lại người ngày nhớ đêm mong kia.

Một roi quất bay quan binh trước mắt, Tức Ninh Nguyệt phi thân lướt lên đài hình, chạy thẳng về phía nhưng phạm nhân Đoạn gia, thốt ra một câu: “Phu quân đừng sợ, ta tới cứu các người!”

Nhắm chuẩn thân hình gầy gò ở giữa, nàng mở khăn trùm đầu hắn, trong nháy mắt mặt thần cứng ngắt, nhưng chỉ trong chốc lát-, nàng quay đầu khàn giọng quát: “Bị lừa, các huynh đệ mau rút lui!”

Nhưng đã muộn...

Xoạt xoạt xoạt, cơ chế được kích hoạt, trên đài hành hình một đám phạm nhân tản ra như thủy triều, một cái lồng giam từ mặt đất được nâng lên, trước khi Tức Ninh Nguyệt trốn thoát, nó đã nhốt được nàng!

Bạch Tháp đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, khóe mắt muốn nứt ra: “A Ninh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-cuop-bien/5.html.]

Trong cục diện hỗn loạn đó, một bóng dáng lảo đảo chạy ra, đó chính là Đoạn Cừ mà Tức Ninh Nguyệt tâm tâm niệm niệm!

Đoạn gia già trẻ đi theo phía sau hắn, quan binh bảo vệ nghiêm ngặt, giám quan giám sát trảm xuống đài sải bước đến cạnh Đoạn Cừ, vỗ tay cười to: “Cuối cùng cũng bắt được nữ thủ lĩnh của Đông Xích, Đoạn lão đệ, công lao của ngươi không thể bỏ qua!”

Đôi mắt Tức Ninh Nguyệt nheo lại, bỗng nhiên nắm lấy lan can trừng mắt về phía Đoạn Cừ, khó có thể tin.

“Cuộc chiến quan phỉ” cứ như vậy kết thúc, quan binh mai phục bốn phía nhao nhao chế ngự người của Đông Xích, biểu hiện giả dối mê hoặc lòng người toàn bộ được xé rách, từ đầu tới cuối đây chỉ là một vở kịch!

Buồn cười chính là, những người mà bọn họ liều c..hết tới cứu đều trốn ở sau khán đài thưởng thức vở kịch này đến vô cùng mê say, còn bọn họ phải diễn vở kịch đầy m.á.u me lại hồn nhiên không biết.

Cách lồng giam, Tức Ninh Nguyệt không ngừng run rẩy, trừng mắt chằm chằm nhìn về phía Đoạn Cừ, môi cắn bật ra m.á.u tươi, nhưng một câu cũng nói không thể nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Cừ trắng bệch như tờ giấy, vô số tình cảm khó diễn tả hiện lên trong mắt hắn, đau đớn, áy náy, bất lực... lại bị một tiếng gọi yêu kiều sau đột nhiên đánh thức:

“Phu quân, nãi nãi té xỉu rồi!”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...