Nữ cướp biển - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:07:05
Lượt xem: 111

(7)

Thời hạn thi hành án được ấn định vào tháng mười hai, Tức Ninh Nguyệt dựa vào tường, đêm khuya yên tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới Đoạn Cừ từng dạy nàng hát bài niên lịch.

Trong những hồi ức mơ hồ có thể phân biệt, hắn ôm nàng vào lòng, ngâm nga ra giai điệu thật lâu thật dài, mỗi một tháng hát ra đều là một chuỗi hương thơm say lòng người, nàng học được si mê không thôi, nhưng không muốn hát tháng mười hai.

Nàng nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc lắc đầu, nàng nói, tháng mười hai quá buồn, họ sẽ không hát tháng mười hai.

Hắn cười bảo nàng mê tín, vẫn ngâm nga giai điệu kia, trong gió phiêu đãng...

“Tháng mười hai, sắp sang tuổi mới mới, có thể hát nhiều, có thể say rượu, tuyệt đối không thể rời đi.”

Giai điệu lọt vào tai, khắc trong tim, cho dù muốn quên như thế nào cũng nhớ rất rõ ràng.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái hiên chiếu vào, trong địa lao lạnh lẽo, giờ này khắc này, trong hoàn cảnh này, Tức Ninh Nguyệt lại không khỏi nhẹ giọng ngâm nga ra bài hát này.

Đến tháng mười hai, cổ họng nàng có chút nghẹn ngào, hát không nổi nữa, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc trong bóng tối hát tiếp lời của nàng, dịu dàng như ở trong mộng.

Tức Ninh Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, cửa lao mở ra, dưới ánh trăng, một bóng người mặc thanh sam lạc, dung mạo như tranh.

Trong không khí truyền đến thoang thoảng mê hương, nhè nhẹ tiến vào trái tim của nàng, ý thức dần dần mơ hồ, lung lay sắp đổ, Tức Ninh Nguyệt chỉ cho là mình đang nằm mộng...

Nếu là mộng, thì không cần để ý cái gì nữa, nàng bắt lấy ống tay áo người trước mắt, tủi thân giống như đứa nhỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hoàn toàn không có chút dáng dấp uy phong thường ngày, hoàn toàn phơi bày vẻ yếu đuối nhất ra trước người nọ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-cuop-bien/7.html.]

“Phu quân, ta nghĩ không ra, vì sao chàng muốn cưới người khác? Vì sao chàng lại lên kế hoạch hại ta? Những gì chàng từng nói trên biển Đông Xích đều là giả sao?”

Trong bối rối, bá chủ trên biển Đông Xích oai phong một cõi ngày xưa lúc này tựa như một đứa trẻ bất lực, lần đầu lộ ra dáng vẻ thê lương, Đoạn Cừ nhìn thấy lòng như d.a.o cắt.

Hắn cố nén nước mắt tiến lên, một tay ôm Tức Ninh Nguyệt đang mơ hồ vào trong ngực, ôm chặt đến không muốn buông tay nữa.

Mê hương tràn ngập ở trong không khí, càng thêm nồng nặc, Tiếu Nhi đã uống giải dược canh giữ ở cửa, giờ phút này trong lòng cầu nguyện mọi chuyện được thuận lợi, phù hộ cho phu nhân số khổ của nàng bình an...

Đoạn Cừ ôm Tức Ninh Nguyệt, ghé vào tai nàng dịu dàng dỗ dành: “A Ninh, A Ninh tốt của ta, ngủ một giấc sẽ không sao... Sẽ không có tháng mười hai, ta sẽ không để cho nàng rời đi, tuyệt đối sẽ không...”

Giống như mơ một giấc mộng thật dài, trong hỗn loạn, Tức Ninh Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện dưới ánh trăng sáng đầy sao, mình đã ở trên lưng Bạch Tháp, gió lớn thổi qua mái tóc dài của nàng, phía sau là lao nha dưới chân núi, đuốc sáng đầy trời, tiếng binh giáp gấp gáp.

Trong đầu nàng loạn, chỉ nghe thấy trong miệng Bạch Tháp không ngừng nhắc nhở: “Đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại, A Ninh ta sẽ mang nàng về Đông Xích, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời...”

Đầu càng ngày càng nặng, nàng không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, nhớ hôm được hôm nay là ngày nào, chỉ biết là liếc mắt nhìn lại, trong hỗn loạn ồn ào náo động, lửa lớn đột nhiên nhảy lên, truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế* của nữ tử, ánh lửa trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm, thiêu đốt đôi mắt nàng đến đỏ thẫm.

**(Tê tâm liệt phế nghĩa là ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người trải qua khi vướng vào những sự việc như người thân mất,)**

Nàng bỗng nhiên hoảng hốt không chịu được, trong đầu lại hỗn độn không rõ ràng, chỉ có thể đè lại ngực, bắt lấy Bạch Tháp, nói năng lộn xộn: “Đau quá, Bạch Tháp, tại sao, tại sao nơi này đau quá...”

Đau đớn đến mức nàng không thể thở được, như thể có thứ gì đó từng chút một bị rút ra khỏi cuộc đời cô, dung nhập vào một nửa bầu trời được ngọn lửa chiếu sáng, tan biến trong gió và không thể ghép lại được nữa.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...