Nữ cướp biển - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:39:59
Lượt xem: 82

(4)

Đoạn gia đắc tội nhà quyền quý, tin tức cả nhà đều bị xử c.h.é.m truyền đến, Tức Ninh Nguyệt đang an thai dưới sự chăm sóc cẩn thận của Bạch Tháp, vừa nghe đã lập tức đứng lên, chiéc đĩa trong tay nàng rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Tức Ninh Nguyệt còn chưa quất roi ra cửa, Bạch Tháp đã kéo nàng lại, không thể nhịn được nữa giận dữ hét len: “A Ninh, Đoạn gia và nàng đã không còn quan hệ!”

Thân thể Tức Ninh Nguyệt khẽ run, hai tay cũng run rẩy, nước mắt liền rơi xuống.

Đúng vậy, không sao, hắn cưới người khác, nàng bỏ hắn, đã chia tay rồi, còn có quan hệ gì nữa?

Nhưng tại sao giấc mộng lúc nửa đêm co luôn mơ thấy bộ áo xanh kia, dung nhan không hề thay đổi kia? Tất cả hình ảnh đan vào nhau thành một tấm lưới, trói chặt nàng ở giữa, không thoát ra được.

Hắn mắng nàng dã man, nàng tức giận đến nhéo lỗ tai hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngốc đầu gỗ, ta chỉ dã man đối với một mình ngươi, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”

Dưới ánh mặt trời, hắn vẽ chân dung nàng, người trong tranh mặc hồng bào cầm roi ngựa, chống nạnh nhìn ra biển Đông Xích, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, trong lòng nàng vui mừng, lại cố ý bới móc: “Vẫn hung dữ, sườn mặt của ta còn phải dịu dàng một chút.

Hắn lại lắc đầu, ôm bức họa chậm rãi nói: “Vẽ tranh màu tối kỵ giả dối, phải tôn trọng thực tế.”

Có một ngày trên biển Đông Xích gió lốc nổi lên, trong lúc sóng to gió lớn, nàng cùng các huynh đệ ra sức chống lại ông trời, hắn lại bỗng nhiên từ trong khoang thuyền đẩy ra, chen đến bên người nàng, trong mưa to mở miệng rồi lại ngậm, không biết muốn nói cái gì.

Nàng gấp đến độ trừng mắt, hất hắn ra: “Chưa đủ rối sao, mau cút vào đi, cẩn thận bị gió thổi bay ngươi đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-cuop-bien/4.html.]

Sau đó nàng hỏi hắn, hắn thế nào cũng không chịu nói, nàng làm bộ lấy roi quất hắn, dưới tình thế cấp bách hắn mới hé lộ bí mật trong lòng.

Thì ra là chưa bao giờ thấy bão táp như vậy, nghĩ là có bất trắc, ôm tâm tư trước khi lật thuyền tốt xấu gì cũng gặp nàng lần cuối cùng, nói ra lời tận đáy lòng mình để không tiếc nuối.

Sớm chiều ở lênh đênh trên mặt biển Đông Xích vô số ngày đêm, tình cảm bất tri bất giác nảy sinh, lặng lẽ không một tiếng động chiếm trọn cả tấm lòng...

Nàng chưa từng thấy hắn nói năng lộn xộn như vậy, trên khuôn mặt trắng nõn củ hắn nhuộm sắc đỏ, dường như giận bản thân mình, hắn không dám liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nàng ném roi ngựa, kêu một tiếng “Ngốc đầu gỗ!”, rồi đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c hắn, cười đến nước mắt đầy mặt, sự dịu dàng này ngày thường chưa bao giờ có.

Cảnh trong mơ cuối cùng, là dưới bầu trời đầy sao ở Đông Xích, hắn nghe nàng nhận lời, từng câu từng chữ, dịu dàng đến không chân thật.

Hắn nói: “A Ninh, nàng nguyện ý đi theo ta sao?”

Cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại, nàng từ trên giường ngồi dậy, há miệng thở hổn hển.

Ban đêm trên biển Đông Xích tối đến mức khiến người ta tuyệt vọng, gió lạnh từng đợt vỗ vào song cửa sổ, sau khi nàng ngồi trong bóng tối hồi lâu, bỗng nhiên ôm mặt, nước mắt rơi như mưa.

Giống như tất cả ngụy trang lúc ban ngày đều sụp đổ trong khoảnh khắc, đêm khuya thanh vắng, chỉ có cái lạnh khắc sâu vào xương tủy.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...