Nữ cướp biển - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:45:28
Lượt xem: 169

(3)

Hai năm trước, Đoạn Cừ ra biển Đông Xích tìm thuốc, bị bắt trên thuyền của Tức Ninh Nguyệt.

Lúc đó khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, liều mạng giãy dụa không muốn quỳ xuống, miệng la hét: “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, làm sao có thể quỳ cướp biển!”

Dáng vẻ chính nghĩa với ngôn từ kia khiến Tức Ninh Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn trúng, bật cười, hồng bào vung lên, tiến lên phất mấy thủ hạ lui ra, túm lấy cổ áo Đoạn Cừ, trừng to mắt làm ra vẻ hung thần ác sát: “Ngươi không sợ đám cướp biển chúng ta đốt thuyền của các ngươi, bắt giữ người của các ngươi, cho các ngươi người sống thành người c..hết sao?”

Sắc mặt Đoạn Cừ dần dần trắng bệch, Tức Ninh Nguyệt cảm thấy thú vị, nhịn cười lạnh lùng nói: “Như vậy, đại thiếu gia, bây giờ ngươi quỳ hay không quỳ?”

Từ đó về sau mỗi lần nhớ lại lúc mới gặp này, Tức Ninh Nguyệt đều sẽ cười đến ngả nghiêng, còn Đoạn Cừ thì sẽ tức giận chặn miệng của nàng, Bạch Tháp bên cạnh nhíu mày không nói, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Cừ tràn đầy chán ghét.

Tức Ninh Nguyệt khi đó cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghe Đoạn Cừ “ai làm nấy chịu”, giống như ủy thác “di ngôn”, nhịn không được cười ha ha, lại bị Bạch Tháp không vui kéo ra: “A Ninh, đừng náo loạn, giữ hàng hóa lại, đuổi bọn họ ra khỏi Đông Xích là được.”

Bọn họ muốn thả người, nhưng lại không nghĩ tới thiếu gia phú quý Đoạn Cừ kia không muốn đi.

Đoạn gia đời đời làm thương nghiệp, giàu có một phương, lần này Đoạn Cừ ra biển Đông Xích mục đích chủ yếu nhất không phải là buôn bán, mà là tìm một vị linh dực cho tổ mẫu, chữa khỏi căn bệnh mãn tính đã nhiều năm.

Cái gọi là linh dược, thật ra là xương của một loại cá quý hiếm ở Đông Xích Hải, rất khó bắt lấy, ngàn vàng khó cầu.

Đoạn Cừ thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, không ngờ lại là một người quật cường, cứng cổ c..hết không buông miệng, nói không có được xương cá kia tuyệt đối không trở về.

Tức Ninh Nguyệt cũng hăng hái, nhướng mày cười nói: “Tốt, đây chính là ngươi nói, vậy Đoạn đại thiếu gia chịu khổ ở lại nơi này làm việc vặt cho thủ lĩnh cướp biển, lúc nào ta hài lòng, ta sẽ giúp ngươi đi bắt loại cá kia!”

Cứ như vậy, cho dù Bạch Tháp cật lực phản đối, Đoạn Cừ cũng vẫn ở lại, làm bạn bên người Tức Ninh Nguyệt.

Lần ở lại này là hơn nửa năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-cuop-bien/3.html.]

Từ lúc ban đầu không hợp nhau, đến dần dần có thể thích ứng với cuộc sống trên biển Đông Xích, đến cuối cùng thậm chí có thể dung nhập vào bang cướp biển Đông Xích của Tức Ninh Nguyệt, làm một tiên sinh dạy học ra dáng.

Hắn bắt đầu phát hiện ra rằng những "tên cướp biển" không hung dữ và độc ác như hắn tưởng tượng, trái lại, họ rất được yêu mến ở Đông Xích. Họ ra khơi, bảo vệ ngư dân địa phương và xua đuổi ngoại lai. Họ là những vị thần bảo hộ bản xứ.

Còn thủ lĩnh cướp biển Ninh Nguyệt có danh xưng là Hải Ưng, ở trong lòng người Đông Xích có được địa vị chí cao vô thượng. Nhưng nàng đối với Đoạn Cừ lại luôn hung dữ, sai khiến tới sai khiến lui, kể cả chuyện Đoạn Cừ không quen ăn hải sản tươi mới, cũng nhất định ép hắn ăn.

“Nếu không ăn ta sẽ kêu Bạch Tháp ném ngươi xuống biển Đông Xích cho cá mập thưởng thưc.”

Đoạn Cừ tức giận đến phát run cả người: “Ngươi, ngươi thật không nói đạo lý!”

Tức Ninh Nguyệt buông tay, cười híp mắt nói: “Ai muốn nói đạo lý với ngươi? Đó là chuyện người đọc sách các ngươi làm, cướp biển chúng ta không cần phân rõ phải trái.”

Cho đến khi Đoạn Cừ bị ép ăn một đĩa lớn, vịn buồm thượng thổ hạ tả (nôn mửa tiêu chảy), có người tiến lên, chậc chậc hâm mộ nói: “Đoạn công tử ngươi thật đúng là có phúc, đại tỷ chúng ta đầu chưa từng đối xử với ai tốt như vậy!”

Đoạn Cừ ký quái ngẩng đầu: “Nàng? Nàng đối tốt với ta hả?”

“Đúng vậy, bởi vì cái gọi là nhập gia tùy tục, trên biển Đông Xích chúng ta có quy củ bất thành văn, mọi người cùng ăn cùng ở, nếm qua hải sản bản địa mới tính là người một nhà, hải thần Đông Xích mới có thể phù hộ ngươi bình an, hôm qua đại tỷ tự mình vớt giúp ngươi một đĩa lớn, nguyên liệu tươi ngon, bản thân không ăn miếng nào đều để cả cho ngươi, còn ngại đối với ngươi không tốt?”

Đoạn Cừ ngơ ngẩn, bên tai trùng hợp truyền đến tiếng cười sang sảng của Tức Ninh Nguyệt, ngẩng đầu nhìn lên, thân hồng bào kia đang đứng ở đầu thuyền chỉ huy các thủy thủ giương buồm xuất phát, mái tóc dài tung bay theo gió, đôi mắt linh động sáng ngời như sao, toàn thân rực rỡ bức người.

Không biết tại sao trong lòng nhảy dựng, Đoạn Cừ nhanh chóng cụp mắt xuống, cảm giác mãnh liệt chưa bao giờ có tràn lên, những lời kia còn không ngừng quanh quẩn bên tai:

“Ăn qua hải sản bản địa mới tính là người một nhà, mới tính, người một nhà...”

Xa xa chim biển bay qua, biển xanh trời xanh, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...