Nữ Chính Cứu Rỗi Cút Xa Dùm!! - Chương 14:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:44:51
Lượt xem: 900

"Vậy căn biệt thự mà hiện giờ ba anh đang ở thì sao?" Tôi hỏi.

Trình Ngôn lời ít ý nhiều nói: "Đó là một trong những bất động sản mà anh đứng tên, anh đã sắp thu hồi nó lại rồi."

"Cho nên là từ trước tới nay anh vẫn luôn chơi trò đại thiếu gia đóng giả là cậu bé nghèo nàn sao?" Tôi không thể nào tin được: "Còn chơi nghiêm túc đến nỗi không ngừng tham gia thi đấu để giành học bổng?"

Trình Ngôn trầm giọng mà cười thành tiếng: "Tham gia thi đấu chỉ đơn giản là sở thích của anh mà thôi."

Tôi vô cùng không cam lòng: "Em lại còn vì xót thương anh mà mua cho anh đủ thứ đồ từ lớn tới nhỏ!"

Trình Ngôn nhíu mày: "Anh chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là đồ bạn gái mình tặng cho mình."

Tôi xụ mặt, yên lặng một hồi lâu.

Trình Ngôn hơi hạ giọng hỏi: "Tiểu Chi, tức giận rồi sao?"

"Đương nhiên là tức giận rồi!" Tôi đá một cái vào người anh, "Em muốn ăn món đắt nhất nhà hàng Kim Đỉnh!"

8

Màn đêm buông xuống, tôi đã mơ thấy ác mộng.

Tôi mơ thấy mình đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt vốn xinh đẹp bỗng trở nên gầy gò tái nhợt.

Một mình tôi nằm lẻ loi ở đó, bên tai chỉ có tiếng máy móc phát ra từ máy theo dõi nhịp tim vang lên:

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

"Tích, tích, tích…"

Tiếng “tích” cuối cùng như kéo dài đến vô tận, tôi gầy yếu nằm trên giường bệnh cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chinh-cuu-roi-cut-xa-dum/chuong-14.html.]

Khung cảnh đột nhiên thay đổi.

Tôi bỗng thấy Trần Nhân đang mặc những trang phục, đeo những món trang sức vốn thuộc về tôi, trên cổ cô ta còn treo một nắm kẹo que, đang vui vẻ ôm lấy cánh tay của Trình Ngôn.

Dòng chữ “nữ chính cứu rỗi” trên đỉnh đầu cô ta giống như một cái bóng đèn, sáng đến chói mắt.

"Anh yêu."

Khung cảnh bỗng nhiên chậm lại.

Cô ta dịu dàng như nước nói với Trình Ngôn: "Chúng ta đi uống — sữa — đậu — nành — đi."

Người thường ngày lẽ ra luôn say giấc đến tận hừng đông, hôm nay lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh!

Tim tôi đập thình thịch, toàn thân nổi gai óc.

Quá là vô lý!

Bên cạnh tôi vẫn thường hay xảy ra những tình tiết giống như trong tiểu thuyết, suy cho cùng tôi cũng có hơi lo sợ.

Tôi ngồi trên giường lặng lẽ suy nghĩ…

Tôi xin thề sẽ không thức đêm thức hôm để đọc mấy cái tiểu thuyết trọng sinh hay xuyên không gì đó nữa!

Nhớ lại nội dung của giấc mơ vừa rồi, tôi cầm điện thoại di động bên giường lên gọi cho Trình Ngôn.

Một lát sau, điện thoại được tiếp máy: "Tiểu Chi sao?"

"Trình Ngôn, ngay bây giờ em muốn đến bệnh viện khám tổng quát!"

Trình Ngôn hơi bất đắc dĩ: "Bây giờ mới có 5 giờ sáng, bệnh viện vẫn còn chưa mở cửa."

Bình luận

20 bình luận

Loading...