Nữ Chính Cứu Rỗi Cút Xa Dùm!! - Chương 13:

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:54:59
Lượt xem: 768

Thật ra tôi cũng đã đoán trước được phần nào những chuyện đã xảy ra, tôi liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Trình Ngôn tiếp tục kể.

Trình Ngôn nói: "Sau đó cô ta có tới tìm anh một lần nữa, lần này cô ta tiên đoán là…"

"Tiên đoán cái gì?" Tôi gấp gáp dậm chân: "Anh nói đi, mau lên"

Vòng tay Trình Ngôn đang ôm tôi ngày càng siết chặt.

"Cô ta đã tiên đoán ngày ngày mất của em và bà ngoại."

"Cô ta còn nói cô ta là nữ thần hộ mệnh của thế giới này, cô ta có khả năng thay đổi vận mệnh của một ai đó."

"Anh không rõ cô ta còn đang che giấu năng lực gì khác hay không." Ánh mắt anh dần tối tăm, giọng nói khàn khàn mang theo sự mờ mịt, "Anh không dám làm liều, cho nên là… "

Cho nên anh mới phải cư xử khác thường như thế!

Tôi không đợi Trình Ngôn nói xong liền không do dự phá tan bầu không khí bi thương bao trùm lấy anh, tức giận nói:

"Em từ nhỏ đã là đại tiểu thư được chiều chuộng, ăn uống gì cũng đều là sử dụng thứ tốt nhất? Sao có thể ốm đau bệnh tật gì được chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nu-chinh-cuu-roi-cut-xa-dum/chuong-13.html.]

Còn chưa nói đến chuyện Trần Nhân sao có thể là nữ thần hộ mệnh của thế giới này được chứ?

Tôi chưa từng thấy bất kỳ một nữ chính nào trong tiểu thuyết lại cần phải tìm mọi cách tiếp cận nam chính thì mới có thể tìm được hào quang cho chính họ!

Vừa nghĩ tới chuyện Trình Ngôn bởi vì loại chuyện nhảm nhí này mà âm thầm chịu đựng để cho Trần Nhân tiếp cận mình, tôi tức giận vô cùng: "Từ nay về sau anh không được phép lại gần cô ta nữa đấy!"

"Còn bà ngoại nữa!" Tôi nói thêm: "Nhất định ngày mai em sẽ liền đi đón bà về nhà họ Đồng, nhờ bác sĩ gia đình và những dì giúp việc trong nhà chăm sóc cho bà chu đáo."

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi tức giận nhìn Trình Ngôn: "Anh không nuôi bà được thì để đại tiểu thư em đây nuôi cho!"

Trong mắt Trình Ngôn rốt cuộc cũng có chút ý cười: "Sao anh lại không nuôi nổi chứ? Anh nuôi thêm em cũng được."

Tôi nhìn chằm chằm Trình Ngôn mà không nói lời nào, biểu cảm rõ ràng là không tin lời anh nói.

Anh nhẹ nhàng gõ tay lên trán tôi: "Em không phát hiện ra tài khoản của em mỗi tháng là lại nhiều thêm vài số không sao?"

Trên đầu tôi xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to: "Nhưng không phải anh nghèo rớt mồng tơi, đến nỗi phải đưa bà ngoại tới khu dân cư bình dân ở sao?"

"Đó là nơi ông bà ngoại anh từng ở cùng nhau khi vừa lập nghiệp." Trình Ngôn dịu dàng nói, "Sau khi mẹ anh qua đời, bà ngoại liền muốn chuyển sang đó ở."

Bình luận

20 bình luận

Loading...