Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Yêu Đương Của "Sao Chổi" - Phần 18

Cập nhật lúc: 2024-10-23 09:43:07
Lượt xem: 44

40

Tôi run rẩy cầm điện thoại, muốn khóc mà không ra nước mắt.

Bây giờ mà thu hồi tin nhắn thì sẽ càng ngại hơn đúng không…

Tôi do dự hai giây, rồi thở dài.

Thôi kệ, như vậy cũng tốt, chắc chắn Chu Thời sẽ không nhắn tin nữa.

Tuy có hơi tiếc…

Ngay sau đó, điện thoại đột ngột vang lên, tiếng chuông chói tai giữa không gian yên tĩnh càng thêm rõ ràng.

Cứu tôi với, Chu Thời lại gọi điện thoại tới!

Tôi cầm điện thoại như cầm cục than nóng, nghe hay không nghe, đây là cả một vấn đề!

Tay run run, tôi ấn nút từ chối.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tiếng chuông đoạt mạng lại vang lên.

Tôi vẫn từ chối, anh ấy lại gọi, tôi lại từ chối.

Hai người cứ như đang so xem ai lì hơn, lặp đi lặp lại quá trình này một cách say mê.

Giằng co hồi lâu, cuối cùng tôi không nhịn được nữa.

Nghe máy, tôi liền mắng xối xả vào mặt anh ấy, “Chu Thời, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?! Anh muốn làm gì hả?!”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nói trầm ấm mới thốt ra ba chữ.

“…Không biết.”

“Hả?”

Anh ấy giải thích, “Anh cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là đột nhiên rất muốn… gọi điện thoại cho em.”

…Nghe giọng em, những lời này anh ấy không nói ra, nhưng tôi biết.

Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Là vì tin nhắn trả lời vừa rồi sao? Anh đừng để ý, em chỉ quen miệng thôi. Muộn rồi, em cúp máy trước…”

Anh ấy cắt ngang lời tôi, đi thẳng vào vấn đề, “Sao em lại bỏ chặn anh?”

“…”

“Những tin nhắn anh gửi cho em hôm nay, em đều đọc rồi đúng không?”

Tôi mím môi, thầm đáp trong lòng, ừ, đọc rồi.

Anh ấy khẽ cười, “Xin lỗi, là anh phản ứng chậm quá. Dù sao thì việc tự độc thoại như vậy cũng đã kéo dài một tháng rồi.”

Nói xong, giọng anh có chút tự giễu.

Tôi nghiến răng, im lặng không nói.

Tôi nghe thấy anh ấy hít sâu một hơi, dường như đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Anh ấy vội vàng nói, “Tố Tố, anh xin lỗi, anh sai rồi. Em nguyện…”

Đáp lại anh ấy là tiếng tút tút báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc.

“…”

Tôi nhanh tay cúp máy, sau đó tắt nguồn luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhat-ky-yeu-duong-cua-sao-choi/phan-18.html.]

Đợi đến khi trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh, tôi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, bắt đầu đau âm ỉ.

May quá, nếu để anh ấy nói ra, chắc là tôi sẽ đồng ý mất.

Tôi quay sang nhìn bạn cùng phòng của mình, đắc ý hỏi anh ấy.

“Này, anh nói xem em có thông minh không!”

Dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú của anh ấy trắng bệch đến mức dường như đang phát sáng.

Anh ấy nằm yên lặng, vẫn trầm tĩnh, ung dung, nho nhã như trước.

Tôi hài lòng gật đầu, “Ừ, em biết anh sẽ nói vậy mà.”

Nằm xuống ngủ, nhắm mắt được hai phút, tôi lại tỉnh táo mở mắt ra.

Haiz, đúng là không ngủ được.

Tôi lại quay sang nhìn bạn cùng phòng, có chút ghen tị nói, “Sao anh ngủ ngon thế nhỉ?”

“Em mất ngủ, anh ngủ li bì, hai chúng ta đúng là cùng cảnh ngộ rồi.”

Tôi cười ngây ngô, lải nhải một mình với người không thể nghe thấy.

Im lặng một lúc, tôi lại nhìn anh ấy với vẻ cảnh cáo.

“Vì cùng cảnh ngộ, anh không được cười nhạo em đâu đấy! Tuyệt đối không được đâu đấy!”

Tôi đe dọa anh ấy, mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc nữa.

Nước mắt tuôn rơi, làm ướt tóc mai.

Tôi vội vàng kéo chăn lên, che hết mọi thứ bên ngoài.

41

Ngày phẫu thuật đã định đang đến gần, tôi vẫn ăn ngủ bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi chỉ nói chuyện phẫu thuật cho An Lạc biết, với cái tính cách ba ngày hai bữa lại chạy vào bệnh viện của cô ấy, tôi cũng không giấu được.

Những người khác chỉ nghĩ tôi làm việc quá sức, nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ về nhà.

Gần đến ngày tốt nghiệp, trừ một số ít lớp học phải học bù vì đi khảo sát thực tế bên ngoài làm ảnh hưởng đến kế hoạch giảng dạy, ví dụ như lớp của Chu Thời, thì về cơ bản mọi người đều không còn ở trường.

Vì vậy, tôi nói tôi đã về nhà, không ai nghi ngờ cả.

Tối hôm đó Chu Thời xin lỗi, tôi đã thẳng thừng từ chối anh ấy, anh ấy vốn là người có lòng tự trọng, trong thời gian ngắn sẽ không chủ động làm lành lần thứ hai.

Cô bạn thân An Lạc vô số lần muốn nói cho Chu Thời biết chuyện tôi phải phẫu thuật, nhưng cuối cùng đều bị tôi dùng tình bạn bốn năm đại học ra uy hiếp, đành phải từ bỏ.

Một buổi tối bình thường, tim tôi đột nhiên co thắt dữ dội.

Ban đầu tôi cứ tưởng chỉ là cơn đau quen thuộc, nhưng rồi đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, thần trí mơ hồ.

Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến lần bị hạ đường huyết phải vào viện năm hai đại học.

Lúc đó n.g.ự.c tôi cũng đau thắt như vậy, nhưng khi nghe thấy giọng anh ấy, tôi bỗng thấy đỡ đau hơn.

Haha, cứ như thuốc tiên vậy.

Tôi theo bản năng nghĩ rằng lần này cũng vậy, thậm chí còn quên mất chuyện chúng tôi đã chia tay.

Mò mẫm tìm điện thoại, tôi không chút do dự gọi cho Chu Thời.

 

Loading...