Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-03 07:15:07
Lượt xem: 233

Ta đã thất hứa.

Bởi vì ta đã c h ế t.

Chết ở con sông mà tỷ tỷ ta đã c h ế t đuối, để cứu một thằng nhóc trong làng suốt ngày thích nhặt đá ném vào lão trâu già của ta.

Khoảnh khắc ta chìm xuống nước, bên tai ta toàn là tiếng ồn ào.

Có tiếng khóc của thằng nhóc đó, có tiếng kêu cứu của dân làng chạy đến bờ sông, cũng có lời nói dịu dàng của cha mẹ ta.

Có tiếng cười của ca ca: "A Nguyện ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, đợi ca ca lên núi bắt thỏ cho muội chơi ha."

Có tiếng kêu cứu của tỷ tỷ khi bị đuối nước: "A Nguyện, cứu tỷ! Tìm người cứu tỷ!"

Còn có giọng nói của Ô Mộc Thanh, Đồ Lệ và Hoa Liễm: "A Nguyện, đợi ta về."

Ta nghĩ, xin lỗi, ta không đợi được nữa rồi.

Ta nghĩ, tốt lắm, ta sẽ đi gặp cha mẹ, tỷ tỷ và ca ca.

Ta thực sự quá cô đơn rồi, cứ như vậy đi.

________________________

Ta tên là Trì Nguyện, sống trong thung lũng của núi Kính Hoa.

Ban đầu ta có một gia đình rất hạnh phúc và ấm áp, không giàu có nhưng tràn đầy tình yêu thương.

Nhưng khi ta vừa mới hiểu chuyện, mẹ ta đã mất.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Nghe nói là do sinh ta mà để lại bệnh, sau đó vẫn không khỏe, cuối cùng cũng không đợi được đến ngày con cái trưởng thành.

Dân làng nói: "Thật đáng thương cho đứa trẻ, còn nhỏ như vậy đã mất mẹ."

Nhưng cha ta rất thương bọn ta, tỷ tỷ ta cũng trưởng thành trong một đêm, trưởng tỷ như mẹ, cùng cha ta chống đỡ gia đình này.

Lại một mùa đông nữa, lạnh đến c h ế t người, tuyết rơi dày đến nỗi nhìn đâu cũng chỉ thấy màu trắng xóa.

Sáng sớm, ca ca còn cười nói với ta: "A Nguyện ngoan ngoãn ở nhà trông nhà, đợi ca ca lên núi bắt thỏ cho muội chơi ha."

Nhưng ta đợi cả ngày, cũng không đợi được con thỏ của mình, cũng không đợi được cha và ca ca về.

Dân làng nói: "Ông Trì là một người tốt, thật đáng tiếc. Con trai ông ấy cũng còn nhỏ, lại để lại hai đứa con gái chưa trưởng thành, ôi..."

Tỷ tỷ ôm ta khóc mấy ngày, rồi lau nước mắt nói với ta: "A Nguyện, từ hôm nay trở đi chúng ta đã lớn rồi, muội còn có tỷ, chúng ta vẫn còn nhà."

Ta nói được, ta đều nghe lời tỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-12.html.]

Nhưng ta còn chưa lớn, tỷ tỷ ta đã bị nước cuốn trôi khi đang giặt quần áo.

Tỷ tỷ chìm nổi vật lộn trong nước, hoảng sợ gọi tên ta, gọi ta cứu tỷ.

Nhưng đến phút cuối, tỷ vẫn nghĩ đến ta, sợ ta làm điều dại dột nên đổi giọng bảo ta đi gọi người cứu tỷ.

Ta đã gọi, vừa khóc vừa kéo người đến nhưng tỷ tỷ ta đã mất tích từ lâu.

Dân làng nói: "Nhà họ Trì không biết đã phạm phải điều gì mà lần lượt từng người c h ế t như vậy."

Ta tưởng mình cũng sẽ sớm c h ế t thôi, vì dân làng đều nói ta chắc chắn không sống được lâu.

Nhưng ta đã nghiến răng lớn lên.

Năm này qua năm khác, ta cố gắng sống sót bằng hơi thở cuối cùng.

Nhưng dân làng dần dần tránh ta như tránh rắn rết: "Con bé này cứng đầu lắm, chính nó đã hại c h ế t cha mẹ, huynh đệ tỷ muội của mình, thật là tạo nghiệt."

Ta càng lớn, ta càng cô đơn.

Không ai muốn đến gần ta, ngay cả con ch.ó trong làng c h ế t, người ta cũng đổ lỗi là do nó đi qua trước cửa nhà ta.

Ta chỉ còn lão trâu già của ta và căn nhà này.

Ta định sống cả đời với những kỷ niệm.

Nhưng ta lại nhặt được ba tên nam nhân.

Ta nghĩ, yêu ma tiên quái thì chắc chắn là cứng đầu rồi, không thể để ta hại c h ế t được.

Ta đã do dự nhưng ta quá cô đơn rồi.

Ta đưa họ về nhà, căn nhà lại trở nên náo nhiệt.

Thật tốt.

Họ phải đi rồi, ta lại nghĩ, đi cũng tốt, đừng để ta hại c h ế t.

Nhưng họ lại nói để ta đợi họ về.

Ta ngày ngóng đêm trông.

Lại ngoan ngoãn chờ đợi.

Chỉ là ta đã c h ế t, còn cứu được một đứa trẻ.

Ta nghĩ, ta không hại c h ế t ai, ta đã cứu người. 

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...