Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-05 22:42:55
Lượt xem: 392

Ta đang xếp hàng chờ đầu thai ở địa phủ.

Có một quỷ sai vội vã chạy đến kéo ta: "Trì Nguyện phải không? Cô có phải tên là Trì Nguyện không?"

Ta thành thật gật đầu: "Vâng, đến lượt ta nhanh vậy sao?"

Hiệu suất của địa phủ này tốt quá, ta mới đến đây có mấy ngày.

Ai ngờ hắn kéo ta chạy: "Đầu thai gì chứ! Cô gặp chuyện lớn rồi!"

Ta bối rối trong gió, gặp chuyện lớn sao? Lớn cỡ nào?

Chỉ là ta vừa bước vào điện Diêm Vương thì thấy Hoa Liễm đang túm lấy cổ áo Diêm Vương, mặt dữ tợn nhe răng.

Khác hẳn với vẻ tươi cười vui tươi thường ngày, trông hắn thật tàn nhẫn và lạnh lùng, như thể đã thay đổi hoàn toàn.

"Không thể hồi sinh sao? Có phải ta phải đập nát địa phủ này thì ông mới chịu nói lời tử tế không?"

Diêm Vương mặt lạnh mặc cho hắn túm lấy cổ áo: "Người c h ế t không thể sống lại, đó là quy định, xin hãy nén bi thương."

Thấy Hoa Liễm cười mỉa định đ.ấ.m xuống, lập tức có hai người khác giữ chặt cánh tay hắn.

Ô Mộc Thanh nhân lúc hỗn loạn đạp Diêm Vương một cái nhưng miệng vẫn khuyên: "Đây là Diêm Vương, không được vô lễ!"

Đồ Lệ tiện tay đánh khuỷu tay Diêm Vương một cái, qua loa nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Diêm Vương xoa bụng, vỗ giày, thở dài.

"Các người có làm loạn trời đất thì ta vẫn nói câu đó, người c h ế t không thể sống lại."

Thấy cả ba người cùng trừng mắt nhìn mình, ông ta lập tức nói tiếp: "Nhưng ta có thể cho nàng ta đầu thai vào một kiếp tốt."

Hoa Liễm liếc ông ta một cái, coi như ông ta thức thời: "Vậy thì nàng ấy phải có ký ức kiếp trước, không được quên ta."

Ô Mộc Thanh và Đồ Lệ gật đầu.

Diêm Vương mặt lạnh khó xử nói: "Điều này không hợp quy định, nàng ta đầu thai vào kiếp nào là do duyên số mấy kiếp của nàng ta, các người không có quyền can thiệp."

Ba người nhìn nhau, ăn ý bắt đầu khen ngợi nịnh nọt.

Ô Mộc Thanh chỉ vào Hoa Liễm hỏi Diêm Vương: "Ông biết hắn là ai không? Hắn là yêu vương mới. Yêu vương cũ chắc mới đến địa phủ, ông không tin thì gọi đến hỏi thử."

Diêm Vương chắp tay: "Thất kính thất kính."

Hoa Liễm chỉ vào Đồ Lệ hỏi Diêm Vương: "Ông biết hắn là ai không? Hắn là ma tôn Đồ Lệ."

Diêm Vương chắp tay: "Thất kính thất kính."

Đồ Lệ chỉ vào Ô Mộc Thanh hỏi Diêm Vương: "Ông biết hắn là ai không? Hắn là... một vị thần tiên."

Thật là kém cỏi.

Ô Mộc Thanh ho hai tiếng, hắng giọng: "Tại hạ là Nguyên Nghĩa tiên quân."

Diêm Vương kinh ngạc: "Tiên quân giá đáo, không nghênh đón từ xa thật là thất lễ."

Hoa Liễm tức giận: "Này, tên quỷ này sao lại còn phân biệt đối xử, thần tiên các người coi thường yêu ma bọn ta phải không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-13.html.]

Diêm Vương lại chắp tay: "Tất nhiên không phải, chỉ là Nguyên Nghĩa tiên quân thân phận cao quý..."

Hoa Liễm khinh thường: "Cao quý thế nào? Một tiểu thần tiên chỉ biết ăn mà chẳng biết làm gì."

Ô Mộc Thanh lại ho, hạ giọng nói: "Cha ta là Thiên đế."

Ta, Hoa Liễm, Đồ Lệ: !!!

Thất kính thất kính, hóa ra là một kẻ có quan hệ.

Hoa Liễm phản ứng cực nhanh, lập tức oai phong lẫm liệt: "Vậy thì chúng ta có thể đưa ra yêu cầu không?"

Diêm Vương gật đầu: "Cứ việc đưa ra."

Hoa Liễm: "Nàng ấy phải có ký ức kiếp trước, không được quên ta."

Ô Mộc Thanh: "Để nàng ấy đầu thai vào một gia đình giàu có, cả đời không lo ăn mặc, không cần vất vả, tốt nhất chỉ cần ăn uống vui chơi là được."

Đồ Lệ: "Kiếp này nàng ấy không được có người phàm nào để ý, không được kết hôn với người phàm."

Hoa Liễm và Ô Mộc Thanh kinh ngạc nhìn Đồ Lệ, giơ ngón tay cái lên, đồng thanh nói: "Đúng!"

Vì vậy, ta chỉ kịp chào hỏi họ một cách đơn giản thì đã bị Diêm Vương vội vã đưa đi đầu thai.

"Nhanh lên nhanh lên, điện của ta nhỏ lắm, không chứa nổi các ngươi."

Vì vậy, trớ trêu thay, kỳ lạ thay, không rõ ràng thay…

Ta đầu thai thành con lợn của công chúa tôn quý nhất nước Đại Ngạn?

???

Có phải quá vô lý không!

Ta đã phạm phải lỗi lầm gì mà phải đầu thai thành lợn!

Hoa Liễm, Ô Mộc Thanh và Đồ Lệ cùng nhau ngồi xổm bên cạnh ta, xoa cằm kiểm tra các điều kiện.

Hoa Liễm: "Có ký ức kiếp trước."

Ô Mộc Thanh: "Không lo ăn mặc, chỉ cần ăn uống vui chơi."

Đồ Lệ: "Không được lấy chồng..."

Ba người rơi vào im lặng.

Ta cũng im lặng, vì khi ta mở miệng, chỉ phát ra tiếng kêu "Hừ hừ, ục ục, ụt ịt." của lợn.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ta không dám mở miệng, ta sợ chính mình sẽ sợ hãi.

Hoa Liễm an ủi ta: "A Nguyện, lợn con dễ thương lắm."

Ô Mộc Thanh an ủi ta: "Cuộc sống của lợn rất thoải mái."

Đồ Lệ an ủi ta: "May mà cô cũng không sống được bao lâu nữa."

Bình luận

3 bình luận

Loading...