Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhà Ma Chính Là Nhà Tôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:42:06
Lượt xem: 2,760

7.

 

Tôi quá quen thuộc với biểu cảm này của chị cả rồi.

 

Mỗi lần chị ấy tức giận, nảy sinh ý định g.i.ế.c người, đều sẽ có biểu cảm này.

 

Nhớ lại hồi cấp hai, khi chị ấy phát hiện giáo viên chủ nhiệm theo dõi tôi, định làm chuyện bất chính với tôi.

 

Chị ấy cũng có biểu cảm như thế này.

 

Ngay hôm sau.

 

Tôi thấy thầy chủ nhiệm bị treo lơ lửng trên cửa phòng ngủ của tôi.

 

Thân hình mập mạp bị c.h.é.m đứt ngang eo.

 

Ruột lòi ra, m.á.u nhỏ chầm chậm.

 

Còn chị cả thì ung dung cầm một đĩa thịt, đứng bên cửa sổ phòng tôi cho quạ ăn.

 

Thấy tôi tỉnh dậy.

 

Chị còn cười tủm tỉm nói với tôi.

 

"Chim nhỏ phải ăn thịt tươi cắt ra thì mới lớn đẹp được nhé."

 

Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể.

 

8.

 

Vì vậy lúc này đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của chị cả.

 

Tôi nhất thời hoảng loạn.

 

Chắc chắn chị ấy đã nghe thấy những lời của Tô Nhã Nhã và Triệu Thần vừa nói.

 

Những lời muốn g.i.ế.c tôi, muốn hành hạ tôi.

 

Chị ấy không thể nhịn được.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Nghĩ đến kết cục của họ,

 

Tôi lập tức hoảng hốt.

 

Hai kẻ đáng c.h.ế.t này, c.h.ế.t thì cho c.h.ế.t luôn.

 

Nhưng hai bạn cùng lớp khác đi cùng cũng sẽ không được chị ấy tha.

 

Nhất là là lớp trưởng.

 

Ở nhà cô ấy chỉ còn bà nội để sống nương tựa vào nhau.

 

Bà ấy đã 78 tuổi nhưng vẫn phải nhặt rác để nuôi cô ấy học đại học.

 

Nếu lớp trưởng vì tôi mà c.h.ế.t ở đây.

 

Tôi thật sự sẽ áy náy không ngủ được mất.

 

Tôi vừa định mở miệng cầu xin cho lớp trưởng và Lý Cường,

 

Tô Nhã Nhã đã chộp lấy một vật bên cạnh, dùng sức ném về phía chị cả.

 

Ngay sau đó là một tiếng vang giòn tan.

 

Chị cả đã bị đập vỡ tan tành.

 

Tôi ngớ người ra.

 

Tô Nhã Nhã lườm tôi một cái: "Mẹ nó, chỉ là một tấm bìa hình người, cậu hét cái gì, hồn cũng bị cậu dọa bay luôn rồi."

 

Lúc này tôi mới từ từ nhận ra.

 

Vừa rồi là mình quá căng thẳng.

 

Nhìn tấm bìa hình chị cả mà tôi tưởng là chị ấy thật.

 

Mà tấm bìa hình người này còn là quà sinh nhật tôi và em trai đã tặng chị ấy.

 

Mặc dù không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây.

 

Nhưng tôi vẫn âm thầm thở ra một hơi dài.

 

Thấy tôi trông như bị dọa choáng váng.

 

Tô Nhã Nhã lạnh lùng hừ một tiếng châm chọc tôi: "Chẳng phải Lạc đại hoa khôi ở trường là người rất thích giả vờ thanh cao à? Sao ở đây lại có sở thích nghe lén thế này?"

 

Cô ta ôm lấy Triệu Thần tiếp tục chuyện vừa nãy.

 

"Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, mối tình đầu của cậu vì để làm tôi vui mà nói sẽ đẩy cậu xuống lầu đấy."

 

Cô ta cười khẩy, muốn thách thức hết sức.

 

Nhưng tôi không có thời gian để ý đến cô ta.

 

Tôi nhìn chằm chằm những mảnh giấy vụn trên bàn, cả người cứng đờ.

 

Nếu chỉ là một tấm bìa hình người bình thường, vậy tại sao lại có khí đen bao quanh?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nha-ma-chinh-la-nha-toi/chuong-3.html.]

Ngay sau đó, một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

 

"Ở nhà chờ chị."

 

Những con quạ bên ngoài đập liên hồi vào cửa kính.

 

Tôi sợ đến mức chân mềm nhũn.

 

Là giọng của chị cả.

 

Đột nhiên tôi nhớ ra.

 

Khi nhận được tấm bìa hình người này, chị cả thích lắm.

 

Chị ấy còn đùa rằng muốn để lại một chút linh hồn vào tấm bìa này.

 

Còn nói để như vậy thì khi ra ngoài sẽ giám sát được em trai có ngoan không.

 

Không ngờ chị ấy thật sự đã làm như vậy.

 

Nghe giọng của chị cả.

 

Tôi chắc chắn là chị ấy đang rất tức giận.

 

9 .

 

"Hiểu Hiểu đừng sợ, chị đến tìm em đây."

 

Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân hoảng loạn.

 

Là lớp trưởng nghe thấy tiếng hét của tôi nên vội vã chạy đến

 

Nghĩ đến việc cô ấy có thể bị chị cả quăng cho quạ ăn.

 

Tôi vừa sợ vừa nhìn đồng hồ trên tay.

 

Mỗi lần ra ngoài kiếm ăn, chị cả thích đến vùng ngoại ô cách nhà khoảng 300 km.

 

Từ đó về đây nhanh nhất cũng phải tám phút.

 

Bây giờ là 4 giờ 52 phút.

 

Điều đó có nghĩa là, tôi phải đưa lớp trưởng và Lý Cường ra khỏi biệt thự trước 5 giờ.

 

10.

 

Tiếng thở dốc bên cạnh ngày càng lớn.

 

Hai người họ đang ân ái.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của lớp trưởng thì càng trở nên dữ dội hơn.

 

Giống như muốn cả thế giới biết họ đang làm gì.

 

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của lớp trưởng.

 

Tôi kéo cô ấy và cậu sinh viên kia đi ra ngoài.

 

"Chúng ta nhanh về trường thôi, hình như tớ quên không nhặt kẹp tóc ở ký túc xá rồi, lát nữa dì quản lý kiểm tra phòng phát hiện thì chết."

 

Tôi hơi vội nên dùng sức cũng mạnh hơn một chút.

 

Với lực kéo này.

 

Khiến giày vải của lớp trưởng vốn đã bong keo, đế giày bấy giờ đã rớt luôn ra ngoài.

 

Đáng xấu hổ hơn là.

 

Vì muốn tiết kiệm tiền, nên hầu như là rách thì cô ấy vá lại, vá lại rồi lại rách tiếp.

 

Lúc này ngón chân cái lộ ra sáng lên trong không khí.

 

Mặt cô ấy đỏ bừng lên.

 

Vội vàng giẫm lên đế giày.

 

Muốn vá lại để tiếp tục mang.

 

Nhưng giày đã mang quá lâu rồi.

 

Đế giày cũng đã trở nên cứng và giòn.

 

Dù cô ấy có giẫm lên.

 

Đầu giày vẫn bị nhô lên.

 

Không thể che đi được ngón chân của cô ấy.

 

Tôi vội cởi giày của mình ra.

 

"Cậu mau mang vào, chúng ta phải tranh thủ thời gian rời đi ngay."

 

Câu nói này đã làm Tô Nhã Nhã chú ý.

 

Cô ta nằm trên n.g.ự.c Triệu Thần thở dốc.

 

Miệng thì đe dọa: "Lý Quyên, nếu cậu dám đi với cô ta, học bổng loại một kỳ sau của cậu sẽ không còn đâu."

 

Loading...