Người Thương - Chương 11

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:43:00
Lượt xem: 188

17.

Khi còn cách chùa một đoạn, tôi cảm thấy hoàn toàn tê liệt.

Chẳng lẽ là mỗi ngày cùng ở chung với quỷ có âm khí nặng đã khiến tôi không còn được tính là người sống, cho nên mới có cảm ứng lớn như vậy đối với chùa miếu?

Nhưng Trương Miễn lại giống như cái gì cũng không cảm giác được, mạnh mẽ mang theo tôi tiếp tục đi vào bên trong.

Tôi chỉ cảm thấy cảm giác thiêu đốt ngày càng mạnh, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ngất đi.

Tống Xuyên… hắn có thể tìm thấy tôi không?

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong phòng dành khách của chùa.

Có trời mới biết hương khói trong chùa Phổ Giác hưng thịnh đến thế, vậy mà Trương Miễn vẫn có thể tìm được một căn phòng trong chùa. Tôi cố gắng đứng dậy dù toàn thân đau nhức, lại nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng bên cạnh.

Lại là Tĩnh Tĩnh?!

Cô và Trương Miễn đang nhỏ giọng tranh chấp.

“Anh điên à? Tại sao anh lại đưa ả ta đến đây?” Tĩnh Tĩnh lo lắng nói.

Chẳng trách tôi không tìm được cô ta, hóa ra là đang trốn ở đây.

“Hiện tại ban ngày cô ta cũng bắt đầu chạy khắp nơi.” Giọng nói của Trương Miễn lộ ra vẻ sợ hãi, “Anh đã nghĩ biện pháp trấn áp cô ta rồi mới đưa lên đây.”

“Nơi này nhất định có thể bảo vệ chúng ta!”

Tại sao họ lại sợ tôi đến thế?

"Nhưng..." Răng của Tĩnh Tĩnh va vào nhau lập cập.

“Một lần nửa đêm, cô ta đã thấy,” giọng của Trương Miễn trở nên âm trầm, “Cô ta thật sự là một con quái vật.”

Giọng nói của anh ta hơi run rẩy, “Anh rõ ràng đã dùng rìu c.h.ặ.t đ.ầ.u cô ta, nhưng ngày hôm sau, cô ta lại nằm ngủ trên giường.”

"Em sẽ giê't ả, nhất định phải giê't ả ta!"

Giọng của Tĩnh Tĩnh đột nhiên trở nên cao vút, đó là biểu hiện của sự sợ hãi tột độ, "Sao anh không đọc tin nhắn em gửi? Tối nay các sư thầy đều đi vắng, anh không biết à? Hôm nay là ngày giỗ của ả, anh muốn chúng ta đều chế't ở đây à!"

"Tin nhắn gì cơ?" Trương Miễn trở nên hoảng loạn. “Anh không nhận được tin nhắn gì mà?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-thuong/chuong-11.html.]

Một bóng người bước vào, tôi mở to mắt và nhận ra đó là Tống Xuyên.

Hai mắt hắn đỏ bừng, ngay khi thấy tôi, hắn liền quỳ xuống.

Tôi giật mình, không thể tin nổi, nhưng hắn lại nhét vào trong tay tôi một thứ, đó là một bộ hài cốt trẻ con nho nhỏ.

Trong nháy mắt cầm nó, cả người tôi giật mình, đột nhiên cái gì cũng nghĩ tới. Đúng vậy, tại sao đến bây giờ tôi mới phát hiện ra?

Tôi nhìn vào tay mình, cuối cùng nhận ra luồng tử khí xanh trắng đang toát ra.

Tôi nhớ lại.

‘Dang dang dang’, đây là tiếng xương của tôi bị chặt thành từng mảnh.

‘Click, click, click’, đây là âm thanh của những khúc xương lớn bị đút cho chó ăn.

Cuối cùng.

Tôi bị đổ xuống cống thoát nước từ phòng tắm, nhà bếp và nhà vệ sinh.

Rào một tiếng, bị cuốn đi sạch sẽ.

Hai tấn nước là đủ.

Hóa ra.

Tôi đã chế't từ lâu rồi.

Chẳng trách lần nào tôi cũng ngủ thẳng đến khi anh ta tan làm mới thức dậy

Chẳng trách bà hàng xóm chưa từng gặp tôi.

Chẳng trách thời gian duy nhất tôi có thể ra ngoài là vào ban đêm.

Chẳng trách… tôi dường như không có người bạn nào cả.

Người chế't thì cần mua thuốc làm gì?

Về phần mỗi lần đụng phải Trương Miễn đều cảm thấy lạnh như băng cứng ngắc, bởi vì người cứng nhắc đó chính là tôi. Còn về phần tin nhắn, làm sao có thể nhận được?

Tin nhắn đó đã bị tôi xóa từ lâu.

Ha ha.

Bình luận

1 bình luận

Loading...