Người Thương - Chương 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:57:31
Lượt xem: 409

15.

Tôi không thể tiếp tục chờ đợi. Tôi không thể ngồi đó chờ chế't.

Tôi sẽ tìm người phụ nữ đó.

Lúc đi ra ngoài, tôi nhìn trời, không hiểu tại sao trong khoảng thời gian này, bầu trời luôn luôn u ám, rõ ràng mới có ba giờ chiều, nhưng lại tối tăm như đã sáu bảy giờ tối.

Tôi nán lại trước cửa bệnh viện một lúc lâu, đang băn khoăn không biết làm cách nào để vào được thì đột nhiên có người chặn tôi lại.

“Cô... Chu Nhiễm?”

Tôi quay lại, thấy một bác sĩ nam đang gọi tôi với vẻ hoài nghi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, hắn nhịn không được nở nụ cười, “Mình là Tống Xuyên.”

Lại là bạn học cấp ba của tôi?

Trong ấn tượng của tôi, hắn là một cậu bạn mũm mĩm, làm sao lại trở thành một anh chàng đẹp trai rồi?

"Là mình." Tôi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng vai, “Sao cậu lại ở đây?”

“Mình làm ở khoa sản của bệnh viện này.” Hắn cười nhẹ, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Cậu đến đây vì…”

Một ý tưởng chợt đến trong đầu tôi.

“Chồng mình... ngoại tình.” Tôi cúi đầu, không giấu được nước mắt, “Người phụ nữ đó… đang khám thai ở đây.”

Tống Xuyên trở nên lúng túng. “Cậu… đừng khóc mà.”

Hắn từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay đưa cho tôi, trên viền khăn còn được một chữ R viết hoa.

Khóc trước cửa bệnh viện đông đúc người đến người đi như vậy đúng là không ổn chút nào nên Tống Xuyên đã đưa tôi đến phòng làm việc của mình. Tôi biết điều đó là trái với quy định… nhưng tôi vẫn lợi dụng hắn.

Hắn giúp tôi kiểm tra hồ sơ khám thai trong một năm qua, đặc biệt là những người có thời gian mang thai tương tự với tôi. Nhưng... không có ai phù hợp với những gì Tĩnh Tĩnh  nói.

“Hả?” Giọng của Tống Xuyên đầy kinh ngạc, “Ngô...... Tĩnh?”

"Chu Nhiễm, cậu tới xem có phải là người này không?”

Nghe đến cái tên đó, tôi giống như bị người đánh một gậy vào đầu, nhìn thấy ghi chép, tầm mắt tôi tối sầm, cơn tức giận vốn đè nén trong lồng n.g.ự.c chợt bùng phát.

Ngô Tĩnh?

Đó không phải là tên của Tĩnh Tĩnh sao?

Chẳng lẽ người phụ nữ bên ngoài của Trương Miễn chính là cô ấy?!

Vậy tại sao cô ấy còn nói cho tôi biết tin tức này, hướng dẫn tôi tìm đến đây?

Cô ấy không sợ tôi phát hiện sự thật sao?

Tôi chỉ cảm thấy như một mớ hỗn độn trong tâm trí.

Tĩnh Tĩnh là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, còn Trương Miễn là đàn anh của chúng tôi. Thậm chí tôi và Trương Miễn quen biết là qua lời giới thiệu của Tĩnh Tĩnh. Tại sao cô ấy làm vậy?

Nhưng tôi nhớ tới lúc nhìn thấy Tĩnh Tĩnh, cô ấy cũng không có mang thai, vì thế hỏi Tống Xuyên, “Nhưng hiện tại cậu ấy không có thai mà?”

“Cô ấy bị sảy thai.” Tống Xuyên nhìn vào hồ sơ khám thai, “Được khoảng 28 tuần thì tim thai đột ngột ngừng lại.”

Trước tôi?

Tôi nhớ lại những gì cô ấy kể với tôi về vụ tai nạn xe hơi của Trương Miễn.

Cho nên cô ta muốn lợi dụng đứa con trong bụng để leo lên, nên đã cùng Trương Miễn âm mưu hãm hại tôi? Nếu như Trương Miễn thật sự đã chế't, hơn nữa bởi vì chuyện này mà quấn lấy cô ta, thì mọi thứ có vẻ có lý rồi.

Vậy đứa trẻ kia, rốt cuộc là của tôi hay của Tĩnh Tĩnh?

16.

Tôi đến công ty của Tĩnh Tĩnh, hóa ra cô ta đã sớm từ chức.

Tôi lại đến căn hộ cô ta thuê, chủ nhà nói người phụ nữ này đã trả lại nhà từ ba tháng trước, vậy bây giờ cô ta đang ở đâu?

Buổi tối sau khi trở về nhà, Trương Miễn lại bưng ra một bát canh khác.

Làm sao tôi dám uống.

Vội lấy cớ đã cùng Tĩnh Tĩnh ở bên ngoài ăn rồi, quá no bụng nên uống không vô.

Tuy sắc mặt Trương Miễn vẫn khó coi, nhưng cũng không ép buộc tôi.

Không biết vì sao, tôi luôn có cảm giác anh ta có chút sợ chọc tức tôi?

Tôi bỏ thêm thuốc ngủ vào sữa Trương Miễn uống trước khi đi ngủ, thừa dịp sau khi anh ngủ, tôi trộm lấy điện thoại di động rồi cẩn thận dùng mặt anh ta mở khóa điện thoại, nhưng không tìm được lịch sử trò chuyện nào với Tĩnh Tĩnh. Tôi suy nghĩ một chút, dùng ngón út tay kia của Trương Miễn thử một phen.

Quả nhiên, điện thoại đã chuyển sang giao diện khác.

Chắc chắn rồi, loại máy này được thiết lập có hai không gian hiển thị.

*các hãng điện thoại nội địa trung hay có kiểu này, ví dụ như Xiaomi có mục cài đặt không gian thứ hai.

Anh ta có một tài khoản WeChat mờ ám.

Tôi dùng các từ khóa như ‘em yêu’, ‘yêu em’ và ‘ngủ ngon’ tìm một lượt, và kết quả hiển thị khiến tay tôi run rẩy.

Những lịch sử trò chuyện và video ngắn kinh tởm đó đã được thu thập cẩn thận thành các danh mục. Từ những người phụ nữ khác nhau.

Ngay cả Tĩnh Tĩnh cũng chỉ là thành viên trong dàn người đẹp của anh ta.

Trương Miễn không thích xóa lịch sử trò chuyện, phải nói rằng anh ta coi đó như chiến tích thể hiện cho quá trình săn gái đẹp của mình.

Nhưng tôi không ngờ rằng anh ta đã dây dưa với Tĩnh Tĩnh từ hồi học đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-thuong/chuong-10.html.]

Trước mặt Trương Miễn, Tĩnh Tĩnh giống như một con ch.ó theo đuôi, không có phẩm giá.

Cô ta nói cho Trương Miễn tất cả sở thích của tôi, vị trí của tôi. Lúc chúng tôi cãi nhau thì ở giữa khuyên giải, để cho Trương Miễn hợp tình hợp ý nhận sai. Lúc này mới có cái gọi là tình nhân mẫu mực mà người người cực kỳ hâm mộ thời đại học, thần tiên quyến lữ.

Về phần Trương Miễn vì sao muốn kết hôn với tôi, đơn giản là muốn tôi kế thừa tài sản phong phú của cha mẹ. Lại bởi vì tôi không có họ hàng thân cận, chờ tôi vừa chế't, anh ta có thể thuận nước đẩy thuyền thừa kế toàn bộ.

Anh ta nhiều lần nói với Tĩnh Tĩnh rằng sẽ cưới cô ta ngay sau khi tôi chế't, và khi cầm được khối tài sản của tôi, hai người bọn họ sẽ trải qua cuộc sống vui vẻ.

Một cặp mèo mả gà đồng.

Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.

Người đàn ông tôi yêu hết lòng, thực ra ngay từ đầu chỉ muốn tôi chế't.

Và người được gọi là bạn thân nhất của tôi, ngay từ đầu đã là đồng phạm.

Về phần kẻ h.i.ế.p dâm.

Người đó rõ ràng là Trương Miễn!

Trương Miễn là một người có dục vọng khống chế rất lớn, cho dù là thứ anh ta bỏ đi, nhưng anh ta cũng không muốn có người khác chạm vào người tôi.

Buồn cười là Tĩnh Tĩnh vẫn nghĩ rằng bản thân đã trả tiền để tìm một người vô gia cư từ bên ngoài, chính cô ta là người liên tục gửi tin nhắn để kích thích tôi trong suốt thời gian mang thai!

"Đọc xong chưa?" Giọng nói âm trầm của Trương Miễn vang lên bên tai tôi.

Tôi ngay lập tức rùng mình.

Trong mắt anh ta tất cả đều là đồng tử đen kịt, một chút lòng trắng cũng không có.

"Tôi đã truyền vào em nhiều âm khí như vậy, hiện tại em cảm thấy thế nào?"

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao anh ta luôn quấy lấy tôi đòi làm tình!

Điều này chỉ đơn giản là làm cho tôi càng ngày càng lún sâu vào quỷ khí.

Cái gọi là canh thịt người, cũng chỉ để làm việc này hiệu quả hơn.

Tôi chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một hầm băng, ngay cả hàm răng cũng run lên đánh nhau lập cập. Tay của trương Miễn siết chặt quanh người tôi như một chiếc gọng kìm, tôi đang định hét lên kinh hãi thì bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại.

Tôi mở mắt ra, khuôn mặt của đứa bé quỷ áp vào mặt tôi.

Nó nói với tôi: "Chạy đi, chạy đi!"

Trương Miễn ở phía sau cười quái dị, bàn tay đặt trên cổ tôi càng siết chặt hơn, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta đang nói chuyện với quỷ nhỏ..

"Bắt được con rồi."

Trong tình trạng thiếu oxy trầm trọng, tôi lại ngất đi.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Đến khi tỉnh dậy, tôi hoảng sợ phát hiện mình đã ngồi trên xe.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao tôi lại ngủ như chế't như vậy?

Thấy tôi tỉnh lại, Trương Miễn vui vẻ nói với tôi:

"Em yêu, khoảng thời gian trước không phải em nói muốn đi chùa bái Phật sao? Hôm nay thời tiết đẹp nên chúng ta cùng đi nhé.”

Tôi nhìn bầu trời u ám bên ngoài, gần như đã tối rồi, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có gì đó nguy hiểm.

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Xuyên.

"Cứu mạng!"

Gần như ngay lập tức, anh ấy đã trả lời bằng số 1.

Lúc trước, khi tôi rời đi, Tống Xuyên lo lắng nên đưa cho tôi một mặt dây chuyền có chức năng theo dõi để treo trên điện thoại.

Hắn cũng nói với tôi rằng nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gửi tin tức cho hắn, hắn sẽ cố gắng đến sớm nhất có thể.

Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đầu Trương Miễn lại chậm rãi xoay 180 độ. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười trên khuôn mặt dường như đông cứng lại, “Nhiễm Nhiễm, em đang gửi tin nhắn cho ai vậy?”

“Cho Tĩnh Tĩnh.” Tôi miễn cưỡng giữ nụ cười.

“Đồ trang sức trên điện thoại của em nhìn hay đấy, mua lúc nào vậy?”

Giọng nói của Trương Miễn không hiểu sao luôn có vẻ có cảm giác dính dính mà lạnh như băng, giống như một con rắn.

“Sao lại có mùi thuốc khử trùng thế?” Anh ta nhăn mũi chán ghét.

Sau đó, trước khi tôi kịp phản ứng, anh ta đã đưa tay giật lấy điện thoại từ tay tôi và ném nó cùng với mặt dây chuyền ra ngoài!

“Trương Miễn!” Tôi tức giận nói, “Anh đang làm gì vậy!”

“Là thằng ch.ó đấy à?” Trương Miễn cũng không nhìn phía trước, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm tôi, “Có người nói cho tôi biết, hôm qua em gặp mặt một người đàn ông ở bệnh viện, anh ta là ai?”

Làm sao anh ấy biết được tôi đã đi đâu?

Đầu óc tôi bối rối, miễn cưỡng nói: “Chỉ là em cảm thấy không khỏe, đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

“Ồ?” Anh ta chế nhạo: “Vậy tại sao lại phải đến khoa sản?”

Anh ta thực sự theo dõi tôi!

Càng đến gần chùa, tôi càng thấy choáng váng, “Cậu ấy là bạn học cấp ba của em, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Hy vọng là vậy,” Anh đưa tay chạm vào tôi. Tôi cố trốn về phía sau nhưng không tránh được, bàn tay đuổi kịp, ẩm ướt lạnh lẽo, giống như một cỗ th-i th-ể.

“Đừng lo lắng.” Anh ta quay lại nụ cười dịu dàng, “Anh chỉ quá quan tâm em thôi, em yêu.”

Nhưng tôi chỉ cảm thấy run rẩy, tại sao lúc trước tôi lại không nhận ra anh ta là một kẻ biến thái như vậy?

Bình luận

1 bình luận

Loading...