Người Thương - Chương 12 (Hết)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-02 21:10:18
Lượt xem: 549

18.

“Em đã nhớ hết rồi à?” Tống Xuyên lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi nặng nề gật đầu, nụ cười chậm rãi nhếch ra sau tai, lộ ra hàm răng sắc bén dữ tợn.

“Đừng ở đây.” Hắn lo lắng nắm tay tôi, “Anh giúp em bắt bọn họ. Ở đây, em sẽ bị hồn phi phách tán mất.”

“Không sao đâu, tôi đã chế't rồi.” Tôi rút tay lại, chân thành nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn đã cho tôi giữ lại một chút hy vọng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng với nhân tính. Nếu không có Tống Xuyên giúp đỡ, tôi cũng sẽ không nhớ tới mình đã chế't từ lâu rồi.

Ngoài việc kiểm tra hồ sơ khám thai của Tĩnh Tĩnh ngày hôm đó, thật ra còn kiểm tra hồ sơ của tôi nữa.

Một phụ nữ bị sảy thai ở tuần thứ 30, vậy mà tôi không có ghi chép tái khám nào thì có lạ quá không? Tôi kể chi tiết cho Tống Xuyên về tất cả những vấn đề tôi gặp phải trước đây, hắn đã đi khắp nơi để điều tra và thu thập bằng chứng, thậm chí còn xin nghỉ việc để làm nhân viên bảo vệ trong khu dân cư của chúng tôi.

Đáng tiếc đều không thu hoạch được gì.

Cho đến khi những mảnh ký ức ngắt quãng xuất hiện trong tâm trí tôi, cho đến khi phát hiện ra phản ứng luminol lớn trong phòng tắm của tôi.

Đó chắc chắn không phải là lượng m.á.u mà một người sống có thể chảy được.

Sau đó tôi nhớ ra mọi chuyện.

Đại khái là bởi vì âm dương vốn không liên quan, tôi thường xuyên sẽ mất đi ký ức liên lạc với người dương gian. Bởi vì tôi không chấp nhận được thực tế là mình đã chế't nên tôi lựa chọn loại bỏ một cách có chọn lọc những thứ liên quan đến “cái chế't” của mình. Đây mới là nguyên nhân chính khiến trí nhớ của tôi xóa trộn.

Khi tôi chấp nhận rằng mình đã chế't, những ký ức hỗn loạn bị mất trước đó sẽ quay trở lại. Tôi bắt đầu để quỷ nhỏ hù dọa anh ta, đồng thời tìm mọi cách để Trương Miễn biết rằng tôi sắp nhớ lại mọi chuyện, nỗi sợ hãi tột độ khiến anh ta chủ động đưa tôi đến ngôi chùa nơi bản thân tự cho là có thể bảo vệ tính mạng.

Cũng là ngày chế't của anh ta.

Anh ta không biết rằng các cao tăng đã được Tống Xuyên mời đi làm việc ở những nơi khác từ lâu và họ sẽ không quay lại. Hiện tại chỉ còn lại một ít cá tôm nhỏ.

“Nhiễm Nhiễm.” Tống Xuyên thở dài, “Anh đã sớm biết em  mất tích.”

“Mặc dù biết em đã kết hôn, anh vẫn luôn yên lặng chú ý đến em." Hắn cắn chặt răng, "Lúc Trương Miễn mang theo người phụ nữ kia đến kiểm tra, anh liền phát hiện không đúng, nhưng anh còn chưa kịp nói cho em biết, đã để cho tên súc sinh kia..."

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại anh. Là do tôi mắt mù, không biết nhìn người.”

Tôi cố tình làm cho mình biểu hiện như một ác quỷ không có lương tâm.

Đến bây giờ tôi mới nhận ra hắn đã thầm thích tôi từ rất lâu rồi.

Nhưng mà, người và quỷ vẫn là có sự khác biệt, hắn đã vì tôi làm quá nhiều rồi, tôi không thể hại hắn thêm được nữa.

Tống Xuyên lo lắng l.i.ế.m môi, "Anh cũng không sợ mấy cái khác, anh cũng không biết vì sao em lại biến thành như thế này, anh chỉ sợ em dính vào m.á.u tanh thì không thể đi đầu thai được thôi.”

Tôi mỉm cười với hắn.

Tống Xuyên biết rằng tôi sẽ làm điều đó dù thế nào đi chăng nữa, vậy nên đã ngừng khuyên can.

“Không thể để bọn họ chế't nhẹ nhàng như vậy.” Tôi mỉm cười với Tống Xuyên, “Được rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh có thể rời đi ngay bây giờ.”

"Nhưng..." Tống Xuyên vẫn còn do dự.

“Đừng lo lắng, tối nay họ sẽ không chế't ở đây đâu,” Tôi mỉm cười, “Họ sẽ chế't một cách bi thảm hơn.”

Lúc Trương Miễn từ ngoài cửa trở về, đẩy cửa suýt nữa đụng vào mặt tôi.

Anh ta lập tức giật mình: "Nhiễm Nhiễm? Sao em lại ở cửa?"

Trong bóng tối, tôi quay đầu nhìn anh, giọng nói lạnh nhưng thả lỏngi: "Anh đi đâu vậy? Em nghe thấy anh đang nói chuyện với Tĩnh Tĩnh."

Trương Miễn quả nhiên sợ tới mức lùi lại vài bước.

Tại sao trước đây tôi không nhận ra rằng anh ta thực sự vô cùng sợ tôi?

Tốt hơn hết là nên sợ hãi.

Làm kẻ trộm sao có thể không chột dạ?

“Người em đau quá.” Tôi cố ý lảo đảo đi tới trước mặt anh, móng tay cố ý kéo dài phủ lên Trương Miễn, anh ta sợ tới mức cả người phát run.

Tôi cười khúc khích, đối diện với đôi mắt Trương Miễn vì hoảng sợ mà không ngừng mở to.

"Nhiễm Nhiễm...... Nhiễm Nhiễm, em muốn làm gì?”

Tôi cảm thấy cơ thể mình tràn trề sức mạnh, nhẹ nhàng đến gần, nắm lấy cổ anh ta.

Hoá ra người đàn ông này cũng có nhiệt độ?

"Em đau quá. Anh c.h.é.m em nhiều lần như vậy, còn lấy đi cả con em..."

Trên người tôi xuất hiện vô số vết nứt, m.á.u tươi nhỏ xuống người Trương Miễn, dọa cho cả khuôn mặt anh ta đều biến thành màu xanh trắng. “Chồng ơi, em đau quá..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-thuong/chuong-12-het.html.]

Có tiếng tí tách vang lên, sau đó là mùi tanh nồng nặc.

Sắc mặt Trương Miễn trắng bệch, sợ tới mức tè ra quần.

Tĩnh Tĩnh nghe tiếng động nên quay lại, lại nhìn thấy cảnh tôi giơ Trương Miễn lên thật cao, ném mạnh xuống đất. Cô ta ngay lập tức hét lên, xoay người muốn chạy!

Làm sao được, một tay tôi bắt lấy cô ta, cũng ném mạnh xuống đất.

Một cái xương gãy từ bắp chân của cô ta chọc thủng ra ngoài, một tiếng thét đau đớn vang lên.

Trương Miễn và Tĩnh Tĩnh giống như hai con ch.ó hoang chật vật run rẩy trên mặt đất, buồn nôn không nói nên lời. Họ điên cuồng cầu xin tha thứ.

Tôi cười khúc khích, "Không sao, tôi chỉ giê't một người thôi. Mấy người xem xem, là ai ta?”

Trương Miễn quả nhiên đem ánh mắt chuyển hướng sang Tĩnh Tĩnh, “Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, em yêu anh đúng không, em cũng sợ anh chế't đúng không..."

Tĩnh Tĩnh không tin được nhìn chằm chằm anh ta: “Trương Miễn, anh đang nói cái lời khốn nạn gì vậy!”

"Tôi đã vì anh hy sinh nhiều như vậy, phá thai, nhìn anh cưới người khác, làm bao nhiêu điều vô lý vì anh. Bây giờ anh lại nói muốn tôi chế't vì?"

“Anh đang nói tiếng người đấy à?”

Cô ta điên cuồng nhào tới, lại bị Trương Miễn mượn cơ hội bắt lấy, sau đó bóp cổ cô ta. Ánh mắt Tĩnh Tĩnh hoảng sợ mở to, hai chân yếu ớt đạp trên đất, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, móng tay cào xước vô số lỗ m.á.u trên tay Trương Miễn, nhưng có ích gì chứ?

Tôi nhìn cô ta vùng vẫy ngày càng yếu đi cho đến khi tắt thở.

Trương Miễn cười nịnh nọt với tôi, "Nhiễm Nhiễm, em xem, anh giê't cô ta rồi, anh yêu em nhất, đời này anh yêu cậu nhất.”

"Em... Em có thể thả anh đi được không?"

"Tôi quên mất, đây không phải là lần đầu tiên anh làm điều này." Tôi chế nhạo Trương Miễn, "Lần trước, tôi cũng nắm lấy mu bàn tay và cổ tay của anh như thế này, anh đã nói gì với tôi?"

Trương Miễn cứng họng, nào dám nói gì.

Đúng vậy, dấu vết màu trắng lần đó tôi nhìn thấy trên tay Trương Miễn, căn bản không phải là đứa bé quỷ gì, đó là vết thương tôi để lại khi giãy dụa trước lúc sắp chế't.

Nhưng anh ta đã nói gì với mọi người?

Chu Nhiễm phát điên vì mất con, đó là vết sẹo mà tôi để lại khi anh ta cố gắng ngăn cản tôi tự làm hại chính mình. Tạo nên một hình tượng người chồng tốt biết bao.

Qua vài ngày nữa, ngay cả bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn của tôi cũng được hợp pháp hóa.

Cái chế't của Tĩnh Tĩnh chỉ là bước đầu tiên.

Tôi từng bước đến gần Trương Miễn, anh ta sợ hãi đến mức ném xác Tĩnh Tĩnh sang một bên và điên cuồng quỳ lạy trước mặt tôi. “Nhiễm Nhiễm, em nghe anh nói, anh không muốn hại em, thật sự.” Anh ta đau khổ cầu xin, “Đều là do con khốn Tĩnh Tĩnh kia! Là cô ta nói với anh, chỉ cần giê't em.”

“Ồ? Vậy anh cũng xử lý cô ta như cách xử lý tôi.” Tôi lẳng lặng nhìn, “Đêm nay tôi sẽ không giê't anh.”

Trương Miễn do dự một hồi lâu

Sau đó, anh ta thực sự đã làm được.

Dưới sự quan sát của tôi, anh ta thuần thục làm mọi thứ, y hệt như lúc tôi chế't.

Sau khi hoàn thành, 110 đã dừng lại bên ngoài.ngôi chùa.

Trương Miễn kinh hoàng hét lên, nhưng anh ta đã bị bắt giữ bởi cảnh sát 110, những người đến sau khi nhận được tin nhắn báo động. Vinh quang và sự giàu có mà anh ta mơ ước, tất cả mọi thứ….

Tất cả đều đột ngột kết thúc trước mặt kẻ sát nhân này.

Mọi người nghĩ đây là kết thúc?

Tất nhiên là không rồi.

Sau khi Trương Miễn bị giam, mỗi ngày tôi đều ôm đứa nhỏ xuất hiện bên giường bệnh của anh ta, đe dọa và tra tấn, chỉ sau một đêm, anh ta đi đại tiểu tiện mất kiểm soát, người ngợm không ra gì.

Đêm đầu tiên, trong trạng thái tỉnh táo, anh ta tự cắt đứt chân mình.

Ngày hôm sau, đến lượt cánh tay.

……

Không thể không nói, Trương Miễn thật sự rất tiếc mạng

Mãi cho đến tối ngày thứ năm, anh ta mới dùng bên tay phải còn lại mài nhọn bàn chải đánh răng, đ.â.m vào cổ họng của mình. Cùng lúc đó, dòng chữ "Em là của anh" trên tờ giấy chấm dứt thai kỳ trong nhà vệ sinh bỗng nhiên bốc cháy. Tôi nhìn chằm chằm tờ bệnh án kia, như trút được gánh nặng nở nụ cười.

Về phần Tống Xuyên?

Chắc chắn không phải là tình cờ

Tôi đã biết hắn làm việc ở bệnh viện đó từ lâu.

Thiện và ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo, sau tất cả những điều này, có lẽ đã đến lúc tôi phải ra đi.

(XONG)

Bình luận

1 bình luận

Loading...