Người Máy Của Cố Hành Miên - Chương 4: Anh ấy đang tỏ tình với tôi đúng không?

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:58:04
Lượt xem: 1,667

Sáng hôm sau, tôi và Bạch Uyển được đẩy vào cùng một phòng p/hẫu th/uật.

Các bác sĩ vẫn đang chuẩn bị.

Bạch Uyển nằm trên giường b/ệnh, ánh mắt nhìn tôi mang theo chút áy náy: "Cố Dung, nếu không phải do cơ thể tôi, có lẽ bây giờ cô đã kết hôn với anh Miên rồi phải không?"

Tôi quay đầu nhìn cô ấy, hỏi: "Cô cảm thấy áy náy à?"

Bạch Uyển gật đầu, nụ cười đượm buồn, ánh mắt tràn đầy sự áy náy và tự trách.

"Dù sao cũng là vì tôi cô mới phải chịu đựng sự đau đớn này, làm sao tôi không thấy áy náy được?"

Áy náy sao...

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đề xuất một giải pháp cho cô ấy.

"Bạch Uyển, nếu cô thực sự cảm thấy áy náy, cô có thể kiên quyết nói với Cố Hành Miên là cô không cần trái tim này nữa, như vậy cô sẽ không cần phải áy náy nữa."

Còn tôi, vẫn có thể làm người yêu của anh như trước kia, tất cả đều sẽ vui vẻ, không phải sao?

Nhưng tôi vừa dứt lời, sắc mặt Bạch Uyển liền trở nên cực kỳ khó coi.

Cô ấy mím môi không nói gì một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu không dám: "Xin lỗi... tôi chưa thể chec được, khó khăn lắm tôi mới có cơ hội được ở bên cạnh Hạo Tự, chúng tôi đã thề rằng sẽ cùng nhau đầu bạc răng long, tôi không thể bỏ anh ấy ở lại một mình được."

Oh, vậy tức là trái tim này của tôi nhất định phải đưa cho cô ta.

"Nếu cô đã muốn nó như vậy, sao còn phải cảm thấy áy náy làm gì? Để nghe tôi nói một câu không sao đâu? Hay là để cô cảm thấy dễ chịu hơn?"

Tôi nhìn cô ấy, ngoại lệ trong lòng Cố Hành Miên. Có lẽ người con gái tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là cô ấy, nhưng tôi vẫn thấy hơi giả tạo.

Nhưng lòng người vốn dĩ là sâu không thấy đáy, cũng có thể hiểu được.

Cũng giống như tôi bây giờ khi có trái tim, cũng đã bắt đầu biết nói mấy lời mỉa mai, chỉ để tự thoả mãn bản thân khỏi những cảm xúc không vui kia.

Bạch Uyển không nói gì nữa, thậm chí không thèm quay đầu nhìn tôi, chỉ yên lặng chờ đợi ph/ẫu th/uật bắt đầu.

Tôi cũng im lặng, nằm trên giường bệnh nhìn lên trần nhà, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.

Chính những tâm niệm quyết liệt của vô số độc giả đã khiến tôi có được ý thức tự chủ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ý định ban đầu, là để tôi cứu rỗi Cố Hành Miên.

Nhưng anh ấy không thể được cứu rỗi.

Anh ấy yêu Bạch Uyển, ngay cả khi đã xác định sẽ yêu tôi nhưng trái tim vẫn hướng về phía cô ấy.

Một trái tim nếu chứa hai người thì sẽ giống như một cái cân, luôn là một bên nặng bên nhẹ, tôi ở bên cán cân không có trọng lượng không vững kia, bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống.

Khoé mắt lại ấm lên, thực ra tim tôi bây giờ đang đập rất nhanh.

Tôi có m/áu có thịt. có thể cảm nhận được nỗi đau của con người, d.a.o ph/ẫu thu/ật cứa qua tim, lấy đi sự sống của tôi, cảm giác đau đớn tột cùng đó cũng khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Nhưng không một ai... không một ai hỏi tôi có sợ không, có đau không.

Ca ph/ẫu thu/ật này kéo dài hàng chục tiếng đồng hồ.

Tôi như trải qua một giấc mơ, trong mơ có người cứa đôi lồng n.g.ự.c tôi ra, lấy đi thứ quan trọng nhất, rồi từng chút một khâu lại cơ thể tôi.

Thuốc gây mê của con người không có tác dụng với tôi, nên mỗi giây mỗi phút trôi qua tôi đều cảm nhận rõ ràng, nỗi đa/u khi bị cắt da cắt thịt, đó là một cơn ác mộng.

Lúc tỉnh dậy, ngoài một vết sẹo xấu xí trước ngực, tôi không cảm thấy có gì khác biệt.

Ngoài cảm giác trống rỗng ở ngực, những thứ khác vẫn như vậy.

Tôi thở dài một hơi, bây giờ có ý thức tự chủ, tôi biết cuộc sống quý giá thế nào, nên không muốn bị hỏng hóc sớm như vậy.

Tôi cũng không cần ở lại b/ệnh v/iện, kéo chăn xuống chuẩn bị về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-may-cua-co-hanh-mien/chuong-4-anh-ay-dang-to-tinh-voi-toi-dung-khong.html.]

Nhưng khi tôi sắp bước ra khỏi cửa phòng bệnh, Cố Hành Miên từ cuối hành lang chạy nhanh tới, trong mắt anh lộ vẻ lo lắng không hề che giấu, đỡ tôi ngồi lại giường bệ/nh: "A Dung, cơ thể của em đang rất yếu, đừng chạy lung tung."

Anh ấy mỉm cười với tôi, vẫn dịu dàng như trong ký ức.

Dù sao cũng là nam phụ khiến vô số cư dân mạng thương cảm, dung mạo của anh ta không cần bàn cãi, tính cách cũng rất tốt, gần như hoàn hảo.

Vì thế ngoài nữ chính ra, tất cả mọi người đều chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ta.

Ngay cả tôi, một người máy, cũng không ngoại lệ.

Tôi nhìn anh ấy, khuôn mặt trước đây khiến tôi rung động, bây giờ lại không còn chút xao xuyến nào.

Ồ, tôi quên mất.

Trái tim có thể tạo ra rung động đó, đã bị lấy đi rồi.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào ngực, vết sẹo ở đó hơi xấu, nhưng không sao, theo lý của con người, cơ thể bản thân thì không nên dễ dàng cho người khác nhìn thấy.

Không ai nhìn thấy, cũng không cần để ý, dù sao tôi cũng không quan tâm.

"Tôi là người máy, dù có bị m.ổ x.ẻ hơn nữa cũng không sao, không cần lo lắng."

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu với anh ấy.

Trong thiết lập của tôi, anh ấy là chủ nhân của tôi, vì thế tôi có đủ kiên nhẫn với anh ấy, mặc kệ anh ấy chính là người vừa mới yêu cầu người ta lấy đi trái tim của tôi.

Nghe tôi nói như vậy, hành động dang tay đỡ lấy tôi của Cố Hành Miên lập tức khựng lại.

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên, còn có chút không hài lòng: "A Dung, đừng giận dỗi nữa. Anh biết bây giờ em đang giận anh, giận anh vì bắt em đưa trái tim của mình cho Uyển Uyển. Nhưng chúng ta đã nói rồi, bây giờ em chính là một công dân hợp pháp, là con người, không còn là người máy lạnh lùng không có cảm xúc nữa."

Tôi không đáp, dù sao anh ấy nói gì cũng đúng, đó là chương trình thiết lập.

Nhưng đó chỉ là thiết lập.

Nếu tôi còn trái tim, tôi sẽ như một con người bình thường mà giận dỗi với anh ấy, chương trình thiết lập là một chuyện, nhưng những chuyện nhỏ nhặt giữa người yêu với nhau lại là chuyện khác.

Thấy tôi không nói gì, giọng Cố Hành Miên dịu lại, anh ấy quỳ một chân trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi.

"A Dung, anh thực sự yêu em. Uyển Uyển đối với anh bây giờ chỉ giống như một người em gái, em ấy cũng đã có bến đỗ của riêng mình. Phẫu thuật thành công rồi, chúng ta sẽ không còn chuyện gì đáng bận tâm nữa, sau này anh sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với em."

Những lời anh ấy nói khiến tôi rơi vào mơ hồ.

Trước đây lúc còn trái tim, tôi có thể lý giải được những cảm xúc của con người, theo đó mà phản ứng.

Nhưng bây giờ thì không thể...

Bị lấy mất trái tim, mọi nhận thức về cảm xúc con người của tôi chỉ đến từ hệ thống.

"Hệ thống, có phải anh ấy đang tỏ tình với tôi có đúng không?"

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng xa cách, nói là lịch sự thì đúng hơn.

Dù sao thì lúc tạo ra tôi, nhà sản xuất cũng chỉ tạo ra tôi có một nụ cười như thế này.

Những loại cảm xúc khác đều là tôi tự mình học hỏi được, nhưng bây giờ thì không cần thiết phải dùng đến nữa.

Ánh mắt Cố Tinh Miên thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, liên tục hỏi: "Bây giờ em đã là một con người rồi, không cần phải dùng đến hệ thống nữa đâu, hãy dùng trái tim để cảm nhận có được không..."

Anh ấy nói được nửa chừng, đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì.

Ánh mắt là sự tự trách cùng áy náy.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ấy hai cái, coi như an ủi: "Em bây giờ là một người máy không có trái tim, chỉ có thể dựa vào hệ thống."

Tôi rất nghiêm túc giải thích với anh ấy.

Nhưng hình như... Cố Hành Miên lại nổi giận.

Anh đột nhiên hất tay tôi ra, đứng phắt dậy, nổi cơn thịnh nộ.

Bình luận

10 bình luận

Loading...