NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:10:41
Lượt xem: 104

Ta kéo hắn cùng bơi lên bờ.

Hắn toàn thân ướt đẫm, tóc cũng nhỏ giọt, thở hổn hển.

Rõ ràng chính mình cũng nhếch nhác không kém, hắn vẫn ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng nhìn ta chăm chú, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Ta hỏi lại: "Ngươi nhìn ta giống có chuyện gì không?"

Hắn gãi đầu, bối rối: "Ngươi vừa rồi... tại sao nhảy xuống sông? Ta thấy trong hậu cung có vài phi tần, cũng thích khi có người khác ở đó nhảy xuống sông. Ta không hiểu, sông lạnh như vậy."

"..." Ta nói: "Ta nhảy xuống, là vì cảm thấy người vừa rồi quấy ta quá phiền, muốn tránh một chút."

"Thì ra còn có thể như vậy!"

Mắt hắn "xoẹt" một cái sáng lên, như chú chó nhỏ phát hiện đồ chơi, ta dường như có thể thấy sau lưng hắn có một cái đuôi bông xù đang vẫy mạnh.

"Ta đôi khi cũng thấy Thường Thái phó rất phiền, lần sau ta sẽ nhảy xuống sông tránh hắn, hì hì."

Lời chưa dứt, hắn đột nhiên lại ủ rũ, "Nhưng bây giờ sông quá lạnh, ta vẫn đợi đến hè rồi mới tránh."

Ta có chút không nhịn được cười, "Ngươi biết nước sông lạnh, sao còn nhảy xuống cứu ta?"

Hắn nhìn ta, từng chữ một nghiêm túc nói: "Điều đó không giống nhau."

Ta còn chưa kịp hỏi chỗ nào không giống.

"Hoàng hậu nương nương, mẫu thân, chính là chỗ đó! Là Phó Duyệt tự nhảy xuống sông!"

Ta quay đầu, thấy hoàng hậu, Hầu phu nhân, Phó Anh một đám người đang ồ ạt tiến đến.

Họ tất nhiên cũng nhìn thấy chúng ta.

Hoàng hậu nhìn tiểu bạch diện (mặt trắng nhỏ), nàng chau mày, "Tam đệ? Ngươi sao lại thành ra bộ dạng này?"

Hầu phu nhân, Phó Anh cùng một đám cung nhân lập tức hành lễ, "Tham kiến Tấn vương điện hạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-9.html.]

Tấn vương lúng túng đứng dậy hành lễ với hoàng hậu, "Tham kiến tẩu tẩu."

"Hoàng hậu nương nương," Phó Anh hằm hằm nhìn ta, "Chắc chắn là Tấn vương điện hạ vì Phó Duyệt mà rơi xuống nước!"

Hầu phu nhân cũng nghiêm giọng mắng: "Nghiệt chủng, còn không mau quỳ xuống tạ tội với điện hạ!"

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn ta, đúng lúc nàng sắp mở miệng, Tấn vương đột nhiên bước ra, "Không phải! Là... là ta... là ta không cẩn thận rơi xuống nước, vị tỷ tỷ này mới nhảy xuống cứu ta! Là nàng cứu ta!"

Hoàng hậu lãnh đạm một lúc, đột nhiên cười, nghiêng đầu nói với Hầu phu nhân đang nơm nớp lo sợ bên cạnh: "Ngươi xem đệ đệ của ta, đã định thân rồi, còn gọi vị hôn thê của mình là tỷ tỷ."

Hoàng hậu lên tiếng, chính là định đoạt việc này, dù mọi người đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng đều tán thưởng mà cười.

Hoàng hậu cười nói: "Tam đệ, ngươi còn chưa biết, vị cô nương này là nhi nữ Định An hầu, cũng là vị hôn thê của ngươi."

"À, thê... thê tử..."

Hắn đỏ mặt ngẩn ngơ nhìn ta, như còn chưa hiểu hai chữ này nghĩa là gì.

Ta nhìn chú chó nhỏ mơ màng rơi xuống nước trước mặt, đột nhiên thấy buồn cười, lại thấy hắn dễ thương, nên nháy mắt với hắn,

"Ngươi khỏe, ta tên Phó Duyệt."

"Duyệt nhi," Hầu phu nhân nhẹ giọng mắng: "Không được vô lễ với Tấn vương điện hạ!"

Tấn vương vội vàng ngăn lại, "Không... không sao."

Ta cùng Tấn vương tình cờ gặp mặt, vốn nên được thuận thế tác hợp, tiếc rằng hai ta đều thành ra ướt nhẹp, hoàng hậu bèn ra lệnh cung nhân dẫn chúng ta tách ra đi thay y phục.

Ta theo cung nhân chuẩn bị quay người đi, Tấn vương đột nhiên chạy đến bên cạnh ta.

Hắn nhỏ giọng nói: "Họ đều kêu ta là Tấn vương."

"Nhưng thực ra, ta tên là Lý Hằng."

Nói xong, hắn cũng nháy mắt với ta.

Bình luận

2 bình luận

Loading...