NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:16:52
Lượt xem: 114

Trở về Định An hầu phủ, Hầu phu nhân nổi trận lôi đình, lệnh ta đi từ đường phạt quỳ.

Bà cả giận mắng: "Ta còn tưởng ngươi là đứa ngoan ngoãn hiếu học, không ngờ lại phóng đãng vô lễ như vậy!"

Bà đứng trước mặt ta, cằm ngẩng cao, khinh thường nói: "Rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử nông dân, *không lên được mặt bàn."

*không lên được mặt bàn : ý chỉ tầm thường, quê mùa.

Nghe vậy ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng, chân thành mà bối rối hỏi :

"Phu nhân, người khinh thường nhà nông, nhưng lúc trước lại quyết liệt bỏ rơi ta ở nơi hoang vu ấy, nhiều năm như vậy, đối với ta không hỏi han, trong lòng cũng không hề cảm thấy áy náy, người đến tột cùng là làm sao vậy?"

Ta bừng tỉnh đại ngộ, “Lẽ nào, người cũng không có trái tim sao?”

Khuôn mặt của Hầu phu nhân dưới ánh đèn lung lay của từ đường biến đổi không ngừng, cuối cùng, bà nổi giận đùng đùng, gọi người đè ta lại đánh mười roi.

Nếu là tiểu thư khuê phòng bình thường, thân thể mềm yếu, e rằng một roi cũng không chịu nổi.

May mà ta vốn là một xác sống, tự nhiên không sao cả, vẫn cử động tự do, chỉ khi có người đến mới giả vờ đau đớn không chịu nổi.

Người đến là Phó Anh.

Nàng đứng bên giường nhìn ta nằm bất động, cười nhạt mà mỉa mai: “Sao ngươi *không có nửa cái đầu nào trên cổ? Cãi lời nương làm gì, nói vài lời xin lỗi, tự nhiên cũng qua đi, cớ gì tự chuốc khổ vào thân?”

(Thành ngữ "không có nửa cái đầu nào trên cổ" trong tiếng Trung là "没头没脑" (méi tóu méi nǎo). Thành ngữ này dùng để chỉ những người hoặc hành động không có suy nghĩ, thiếu sự suy xét, hoặc làm việc một cách mù quáng và thiếu lý trí.)

Ta đỡ má lên, nhẹ nhàng nói: “Có những điều, ta không hiểu, luôn muốn hỏi thôi.”

Phó Anh có chút không kiên nhẫn: “Hỏi rồi có thể hiểu sao?”

Ta nói: “Dường như có chút hiểu rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-10.html.]

Phó Anh vẻ mặt phức tạp, im lặng một lúc, rồi thở dài một tiếng nói:

“Sao phải vướng bận chuyện cũ như vậy, hôm nay… Vương gia ngươi cũng đã gặp rồi, tuy rằng thể trạng yếu ớt, nhưng thực ra là người dễ gần lại hòa đồng, ngươi gả qua đó, cùng hắn trốn xa, tránh khỏi những chuyện rối ren trong triều đình, sau này cũng có thể sống những ngày tháng tốt lành.”

Những ngày tháng tốt lành…Ta lẩm bẩm hai từ này. Trong cuộc đời ngắn ngủi của ta, thời gian tốt đẹp nhất có lẽ duy nhất là ngày sinh thần bốn tuổi, khi được cho chuỗi kẹo hồ lô ấy.

Nhưng ngọt ngào chỉ có một khoảnh khắc, còn đắng cay kéo dài suốt bao nhiêu năm.

Phó Anh vẫn đang nói: “Ngươi kiến thức hạn hẹp, ta đây đại phát từ bi giải thích thêm vài lời.”

“Đương kim Thánh thượng hiện tại đã qua năm mươi tuổi mà dưới gối không con, ban đầu thì đệ đệ ruột của ngài, Vương gia, sẽ được phong làm Thái tử, nhưng Vương gia… khó lên ngôi vua. Cho nên người được lập Thái tử hiện nay chính là đương đệ của ngài, Trần vương cùng Ngụy vương.”

“Sau này khi ngươi gả cho Tấn Vương, tìm cơ hội xin đi đất phong, tránh xa, không dính vào vũng bùn tranh đoạt ngôi vị này là được rồi.”

Ta nhàn nhạt hỏi: “Vậy giữa Trần vương và Ngụy Vương, ai có khả năng được phong làm Thái tử nhiều hơn?”

“Tất nhiên là Trần vương, phụ thân nói, Trần vương là ứng cử viên mà quốc sư coi trọng…” Phó Anh nói đến đây, bỗng nhìn ta giận dữ, “Không phải đã nói ngươi đừng dính vào sao? Nhiều lời làm gì!”

Ta nói: “Chỉ là thấy hôm nay ngươi nói nhiều, có chút kì lạ.”

“Nếu sau này ta còn như vậy, *tên ta sẽ viết ngược lại!”

*tên ta sẽ viết ngược lại : có nghĩa là đảo lộn đúng sai hoặc lẫn lộn sự thật.

Phó Anh giận dữ phất tay áo, một lát sau lại quay lại, ném một lọ thuốc lên người ta, “Cầm lấy!”

Nàng có chút mất tự nhiên nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ngươi sắp phải xuất giá, đừng để lại vết sẹo trên thân thể, khiến người ta nhìn thấy cười chê nhà chúng ta.”

Ta mở nắp lọ, bên trong là một cỗ hương thuốc nhẹ nhàng. Là kim sang dược (thuốc trị thương).

Ngẩng đầu lên, Phó Anh đã biến mất.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...