NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-03 20:20:24
Lượt xem: 45

Ta báo ra một cái tên đã c.h.ế.t mười ba năm trước, c.h.ế.t ngay dưới tay hắn.

Ta chờ hắn kinh ngạc hay phẫn nộ, nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì.

Hắn chỉ gật đầu: "Phó Duyệt, tên hay." Rồi hắn lại như lúc đến, thản nhiên rời đi.

Ta ngây người chốc lát, xác nhận rằng hắn không nhận ra ta.

Dù thân xác ta nay là một thiếu nữ mười bảy tuổi, tự nhiên khác xa lúc bốn tuổi, nhưng tên và thân phận vẫn chưa thay đổi.

Ta đoán lúc ấy hắn cùng Định An hầu nói câu "Nữ tử này ngày sau ắt sẽ gieo tai họa cho cả nhà Hầu phủ"

Chính là để khiến Định An hầu bỏ rơi đích nữ trời sinh chí âm này, để hắn có thể moi t.i.m nàng mà tùy ý sử dụng.

Hắn đã phí biết bao công phu, dứt khoát moi đi trái tim của ta, nhưng lại ném ta - người chịu khổ - ra khỏi đầu.

Ngay cả một cái tên cũng chưa từng nhớ.

Oán khí bị đè nén bấy lâu lại sôi trào, đúng lúc này Phó Anh không biết điều mà đến gây rối.

"Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân!" Phó Anh đột nhiên đẩy ta một cái.

"Ngươi đã dùng yêu thuật hồ ly gì để câu dẫn Quốc sư đại nhân? Người như hắn, từ trước đến nay cao cao tại thượng, mắt không bụi trần, ta đã sắp đặt để gặp hắn bao lần hắn cũng chưa từng nhìn ta thêm một cái, dựa vào đâu? Dựa vào đâu lần đầu gặp hắn đã cùng ngươi nói chuyện?!"

Ta đang dồn hết tâm trí áp chế oán khí, không dư sức dây dưa với nàng ta, xoay người muốn đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-8.html.]

Phó Anh vẫn chưa nguôi giận, đuổi theo sau mắng chửi: "Muốn tranh với ta, ngươi trước hãy nhảy xuống Ngự hà, soi xem mình có xứng không!"

Phiền toái.

Theo ý nàng, ta nhảy xuống Ngự hà.

Phó Anh kinh hãi, suýt ngã, "Phó Duyệt ngươi gian xảo! Ngươi... ngươi rõ ràng tự nhảy xuống! Đừng mong đổ oan cho ta!"

Ta lặn xuống sông, tập trung áp chế.

Phó Anh thấy dưới sông hồi lâu không có động tĩnh, cuối cùng cũng biết sợ, miệng khóc thét, vừa chạy lảo đảo vừa gọi “mẫu thân”.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Ta niệm khẩu quyết tâm pháp mà Triệu thuật sĩ truyền dạy, cố gắng áp chế oán khí tràn đầy quanh thân, đang định lên bờ, phía trên lại "bụp" một tiếng có người nhảy xuống.

Người này rõ ràng không giỏi bơi, vung vẩy tay chân như mèo bị ngộp nước, nhưng vẫn ngoan cố bơi đến bên ta.

Hắn vội vàng kéo áo ta, chắc là muốn đưa ta lên bờ.

Ta lắc đầu, ra hiệu tự mình có thể bơi lên.

Hắn lại không biết hiểu ra ý gì, rõ ràng đang ở trong nước lạnh như băng, mặt hắn đột nhiên đỏ lên.

Bỗng hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi ta.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...