Người đẹp nói nhiều - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:02:07
Lượt xem: 212

12

 

Có lẽ Từ Hiển Tổ cũng rất bất ngờ. Cho đến khi bị hắn bị người ta túm lấy cổ áo ném mạnh lên đống cỏ khô bên cạnh mới thì thào lên tiếng.

 

“Tạ...... Tạ Thanh Tuyên? Sao ngươi lại ở đây? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào...”

 

Ta được Tạ Thanh Tuyên cởi trói cho. Ngay khi vừa mới được tự do, ta liền lao mình vào trong lòng hắn. Ta thầm nghĩ trong lòng: Đây cũng không phải là ta cố ý lợi dụng cơ hội sàm sỡ Tạ Thanh Tuyên.

 

Thời điểm trước đó, lý trí đã đè nén nỗi sợ hãi trong lòng ta xuống, hiện giờ nhìn thấy vị hôn phu của mình, cảm xúc của ta mới thực sự bùng nổ.

 

“Hu hu, Tạ Thanh Tuyên, sao bây giờ chàng mới tới? Làm ta sợ muốn c..hết, thật sự là ta sợ muốn c..hết. Nếu chàng không tới đây kịp thời, ta liền...... ta liền...... “

 

Mỹ nhân rơi lệ đã làm cho người ta tan nát cõi lòng rồi, huống hồ giờ phút này ta biểu hiện ra ngoài là một bộ dáng bị ngược đãi thê thảm. Tạ Thanh Tuyên ôm chặt ta vào lòng, không tiếng động vỗ vỗ vào lưng ta trấn an.

 

Những người đi theo hắn tới đây không dám ngẩng đầu nhìn cảnh ta và hắn ôm nhau, nhưng đều đem ánh mắt chỉ trích, phẫn nộ ném đến trên người Từ Hiển Tổ đang bị bị ấn đầu đè sấp trên mặt đất.

 

Có lẽ là người áp chế Từ Hiển Tổ đã dùng rất nhiều sức, ta thậm chí còn nghe được từ trên người Từ Hiển Tổ phát ra tiếng kêu răng rắc.

 

Trong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này, mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng, duy chỉ có Từ Hiển Tổ vẻ mặt đau đớn khó tin phát ra những tiếng gào thét thống khổ.

 

“Kỷ Bách Linh, biểu hiện của ngươi ban nãy cũng không phải như vậy.”

 

13

 

Ta cũng là lần đầu tiên biết, mỗi lần Tạ Thanh Tuyên hẹn ta ra ngoài, đều đến sớm hơn nửa canh giờ. Cho nên từ khi ta bị Từ Hiển Tổ đánh thuốc mê mang đi, đến khi Tạ Thanh Tuyên đến, cũng chỉ là chân trước chân sau cách vài bước mà thôi.

 

Tạ Thanh Tuyên phát hiện xe ngựa nhà ta ở cửa quán trà, nhưng lại không thấy ta ở trong phòng bao, lập tức suy đoán ta đã xảy ra chuyện. Sau khi hỏi chủ quán và tiểu nhị, thì càng chắc chắn hơn.

 

Kết hợp với việc gần đây cuộc sống của ta thật sự rất yên tĩnh, người duy nhất mà ta gây hấn chỉ có một mình Triệu Ngưng.

 

Hơn nữa chuyện của Từ Hiển Tổ coi như là hắn ở phía sau trợ giúp, rất nhanh liền đoán được ta gặp chuyện không may có thể có liên quan đến hai người này.

 

Vì vậy, Tạ Thanh Tuyên đặc biệt phái người đi tra xét hành tung gần đây của hai người này, rất nhanh đã tập trung vào Từ Hiển Tổ. Cũng thật may mắn khi Tạ Thanh Tuyên lục soát đến thanh lâu thứ hai đã tìm được ta.

 

Sự việc này đã gây ra chấn động không nhỏ, chẳng bao lâu sau, mọi người trong giới quan lại và quý tộc đều biết thế tử Tạ Thanh Tuyên giận dữ ra mặt vì mỹ nhân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-dep-noi-nhieu/phan-9.html.]

Đối với việc này, phụ mẫu ta còn vui mừng gấp bội. Ánh mắt nhìn Tạ Thanh Tuyên so với nhìn con ruột còn tình cảm hơn rất nhiều lần.

 

Mặc dù phụ mẫu ta nhiều lần khuyên nhủ Tạ Thanh Tuyên không cần phải gấp gáp, nhưng hắn vẫn dùng tốc độ chóng mặt để hoàn thành hết các thủ tục hôn lễ ngoại trừ đón dâu.

 

Bao lâu nay phụ mẫu ta phiền muộn vì hôn sự của ta như vậy, nhưng hôm nay lại mọi việc lại diễn ra nhanh chóng quá mức làm cho hai người bọn họ sinh ra hoảng hốt, cảm giác như mọi thứ đều không chân thật.

 

“Linh nhi, con nói xem nếu ngày sau Quốc công gia trở lại, thấy hôn sự này ngoại trừ bước cuối cùng là bái đường thành thân thì không có chuyện gì để lo liệu, có thể cảm thấy mất hứng mà tức giận với con hay không?”

 

“Linh nhi, con nói thế tử gấp gáp như vậy có phải là không sống được bao lâu nữa hay không? Chắc là muốn có người bên cạnh chăm sóc trước khi ra đi nên mới chờ không được mà vội vàng đón con vào cửa?”

 

 

Để ngăn chặn những suy nghĩ càng ngày càng kỳ quái của phụ mẫu ta, ta vội vàng thanh minh cho Tạ Thanh Tuyên.

 

“Hai người đã quên rồi sao, Tạ Thanh Tuyên từ nhỏ đã lớn lên trước mặt Phật tổ. Đặc điểm của người xuất gia là gì? Sẽ không bao giờ nói dối nha.”

 

Nhưng những lời nói của ta cũng không hoàn toàn làm vơi đi nỗi lo lắng của phụ mẫu. Mẫu thân tạm thời không nói gì, người phụ thân thông thái, đọc nhiều sách vở của ta lập tức phản ứng lại.

 

“Nhưng Tạ thế tử hắn cũng không phải là hòa thượng mà.”

 

14

 

Ngày thành thân càng tới gần, phụ mẫu ta cả ngày bận rộn lo liệu chuyện ta xuất giá đến mức chân không chạm đất, cũng không còn thời gian mà suy nghĩ này kia. Ngược lại, trong lòng ta nảy sinh một chút lo lắng khác.

 

Tạ Thanh Tuyên ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần trước ta rơi xuống nước hắn cứu ta, và lần ta bị bắt cóc, hắn có ôm ta sau khi cởi trói cho ta thì thời gian còn lại đều là nghiêm túc tuân thủ lễ nghi.

 

Tốt xấu gì ta cũng là mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành, khi hắn ở cùng một chỗ với ta, cũng không muốn có tiếp xúc thân mật hơn sao?

 

Còn nhớ lúc trước, những thế gia công tử kia, tuy nói sợ cái miệng này của ta, nhưng mà lần nào nhìn thấy ta không phải đều là xấu hổ đỏ mặt, đưa mắt liếc nhìn trộm ta nhiều lần hay sao?

 

Tạ Thanh Tuyên hắn...... Không phải là không được đấy chứ?

 

Nỗi lo lắng của ta biến mất vào đêm tân hôn. Sau khi uống xong chén rượu hợp cẩn, ta còn chưa kịp nói gì, cả người đã ngã xuống chiếc giường màu đỏ thẫm. Sóng đỏ cuồn cuộn, Tạ Thanh Tuyên tự chứng minh cho ta biết được, hắn rất khỏe, đặc biệt khỏe mạnh.

 

Lần thứ ba, khi mảnh quần áo cuối cùng trên người ta bị ném ra khỏi giường ngủ, mặc kệ ta có từ chối hay không, Tạ Thanh Tuyên vẫn cúi người, tựa đầu vào bên tai ta.

 

“Linh...... Linh Linh, nàng...... ngoan...... ngoan nào.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...