Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI CHỒNG GIẢ VỜ BỊ BỆNH THẬT SỰ ĐÃ MẮC BỆNH NAN Y - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-10-12 00:22:23
Lượt xem: 2,165

9

 

Sau đó, người của công ty bảo hiểm đã liên hệ với tôi.

 

Hóa ra, người thụ hưởng ban đầu là mẹ của Lâm Đức, nhưng anh ấy đã thay đổi thành con gái của chúng tôi.

 

Rồi anh ấy gửi cho tôi một bức ảnh, đó là lá thư tay của Lâm Đức:

 

【Hai tháng vừa qua có lẽ là hai tháng đen tối nhất trong cuộc đời anh .

 

Đau, thật sự rất đau.

 

Sự dày vò của bệnh tật gần như khiến anh suy sụp, điều đáng buồn là ngay cả khi đã đến mức này, anh vẫn muốn sống.

 

Cho đến bây giờ anh mới biết, những người anh nghĩ là yêu anh nhất, thì ra tình yêu của họ đều có điều kiện.

 

Anh không đạt được tiêu chuẩn, nên anh bị loại bỏ.

 

Bố mẹ đã già, cần chỗ để an dưỡng, họ không muốn bán nhà.

 

Anh đã mượn tiền của những người anh nghĩ là rất thân thiết, nhưng có rất ít người trả lời, và còn ít hơn nữa người đồng ý.

 

Những ngày gần đây, anh thường nhớ về chúng ta ở Teriberka, ở Disneyland, ở Tây Tạng.

 

Mọi người đều bảo anh từ bỏ, chỉ có em là động viên anh đừng bỏ cuộc.

 

Anh thực sự rất muốn được nhìn thấy đôi mắt ấy thêm một lần nữa.

 

Khoảng thời gian đó, em luôn khóc.

 

Khi chúng ta kết hôn, anh đã nói rằng sẽ không bao giờ để em rơi một giọt nước mắt, nhưng anh lại luôn làm tổn thương em.

 

Thật sự… anh xin lỗi.

 

Đến bây giờ anh mới nhận ra em tốt và quan trọng đến nhường nào, thật sự xin lỗi.

 

Anh đã mắc sai lầm, một sai lầm rất lớn, anh nên nói ra điều này, nhưng anh không dám.

 

Ngay cả khi em không còn trước mặt anh , ngay cả khi em đọc được những dòng này, anh có lẽ đã không còn trên đời nữa, anh vẫn không dám, xin lỗi.

 

Anh đã tưởng tượng ra phản ứng của em khi nghe được tin này, và rồi anh không dám nghĩ thêm nữa.

 

Anh đã không tốt với con gái, anh đã dành quá ít thời gian cho con bé.】

 

Anh rất hối hận, rõ ràng anh có thời gian, nhưng lại để nó trôi qua một cách vô ích.

 

Anh muốn ôm con gái, muốn mỗi năm đều đưa con đến Disneyland, muốn nhìn con tốt nghiệp, muốn tự tay giao bàn tay của con cho người mà con yêu.

 

Bây giờ anh muốn bù đắp thì cũng không thể nữa.

 

Anh không phải một người cha tốt, cũng không phải một người chồng tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-chong-gia-vo-bi-benh-that-su-da-mac-benh-nan-y/chuong-9.html.]

Điều cuối cùng anh có thể làm cho hai mẹ con chỉ có nhiêu đó thôi.

 

Đừng từ chối, coi như đó là sự bù đắp của anh , thậm chí anh nghĩ anh làm còn chưa đủ, chỉ đơn giản là để cuộc sống của hai mẹ con tốt hơn một chút.

 

Cuối cùng, thay anh ôm con gái một cái.

 

Anh yêu hai mẹ con.】

 

—------------

 

Đặt điện thoại xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Biết rằng những ngày cuối cùng của anh ấy trôi qua trong đau đớn.

 

Sống không bằng chết, bị mọi người quay lưng.

 

Tôi cảm thấy yên lòng.

 

Nhớ lại câu mà Lâm Đức đã nói, cái câu “Xin lỗi, đó là lỗi của anh.”

 

Tôi không thể không bật cười.

 

Anh ấy đang xin lỗi vì điều nào đây?

 

Là ngoại tình? Hay là lời nói dối khủng khiếp “mắc bệnh nan y” đó?

 

Tôi nhớ đến lúc trước khi rời Murmansk.

 

Cuối cùng, tôi nói rằng trước khi kết thúc hành trình, chúng ta hãy treo một chiếc khóa tình yêu lên cảng không đóng băng.

 

Nhưng anh ấy lại bỗng nhiên căng thẳng, đặc biệt là khi phát hiện ra ở đây có rất ít khóa tình yêu, chỉ cần xem hết một lượt chưa đến nửa giờ.

 

Khi tôi vừa treo chiếc khóa khắc tên ba chúng tôi lên, anh đã hối thúc tôi rời đi.

 

Anh sợ tôi nhìn thấy chiếc khóa tình yêu khắc tên anh và Lý Tuyết Thanh.

 

Nhưng thực ra, tôi đã thấy từ lâu rồi.

 

Dòng trạng thái trên trang cá nhân của Lý Tuyết Thanh là:

 

【Vì sự xuất hiện của anh, thế giới của em đã trở thành một cảng không đóng băng.】

 

Hình nền là chiếc tàu phá băng Lenin.

 

Chỉ cần kéo xuống, bạn có thể thấy phần ẩn của hình nền.

 

Đó chính là chiếc khóa khắc tên Lâm Đức và Lý Tuyết Thanh.

 

Cảm giác ghê tởm khi phát hiện ra tên con gái và tên mối tình đầu của anh ấy đều có chữ “Tuyết” lại trào dâng.

 

Rõ ràng như thế, là chắc chắn rằng tôi sẽ không phát hiện ra, hay cố tình để tôi phát hiện?

 

Loading...