Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NAM TỪ LỆNH - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-24 07:36:18
Lượt xem: 3,718

Mẫu thân nghe xong tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng: "Quá đáng! Nàng mới vào cửa chưa bao lâu, đã dám giáo huấn con gái ta."

 

"Con gái của ta, dù có làm phi tử cũng xứng. Gả thấp? Nàng nằm mơ."

 

Phụ thân vừa an ủi mẫu thân vừa khuyên ta: "Từ nhi yên tâm, bất kể lúc nào, tiền của con, con muốn tiêu thế nào thì tiêu. Ai dám đụng vào, có gia pháp hầu hạ."

 

Thái độ của cha mẹ nhanh chóng lan truyền khắp phủ.

 

Bội Nguyệt từ ngoài trở về nói với ta: "Hai ngày nay đại công tử bận rộn công vụ, không có thời gian để ý đến nàng, Liễu Tử Yên tức giận nằm trên giường không ăn không uống cả ngày. Nghe nói, nha hoàn thân cận của nàng đã về phủ thị lang."

 

Ta đặt sách xuống cười: "Đó là đi tìm viện binh."

 

"Ta muốn xem, nàng có thể làm gì."

 

06.

 

Sau khi nha hoàn của Liễu Tử Yên trở về từ phủ thị lang, thân thể Liễu Tử Yên đột nhiên khỏe mạnh.

 

Không còn nằm trên giường khóc lóc, mỗi ngày đều chào hỏi cha mẹ chồng, rất tận tâm.

 

Sau bữa sáng, đại ca kéo tay áo ta, nói nhỏ: "Nam Từ, trước đây tẩu tẩu làm không đúng, mong muội bao dung."

 

"Có lẽ mới tới nhà họ Từ, mọi thứ chưa quen, có chút tính tình con gái nhà người ta. Muội xem mấy ngày nay, nàng hiền thục thế nào."

 

Ta cười đáp ứng.

 

Đại ca bị sự dịu dàng của nàng che mắt, nhưng ta thì không.

 

Bản chất của nàng ta nhìn thấu rõ ràng, giờ đây đột nhiên thay đổi, chắc chắn có âm mưu mới.

 

Sau bữa sáng, ta đang ở hoa sảnh xem sổ sách, Liễu Tử Yên mang một bát canh sâm đến.

 

"Tiểu cô mỗi ngày xem sổ sách, mắt cũng hỏng mất, ta đặc biệt hầm canh sâm, tiểu cô uống để bồi bổ."

 

Ta thở dài bất đắc dĩ, thế gian sao lại có người không biết nhìn sắc mặt như thế này?

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Ngay cả giả vờ dịu dàng cũng không biết cách.

 

"Phiền tẩu tẩu, để đó đi, vừa ăn sáng xong còn chưa uống được." Ta cười đáp lại.

 

Nàng nhíu mày, vẻ mặt như bị ức hiếp, khóe miệng run rẩy, sau đó gượng cười.

 

"Được, vậy ta không quấy rầy tiểu cô nữa."

 

Mấy ngày sau, công chúa gửi thiếp mời, mời ta cùng thưởng hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-tu-lenh/chuong-3.html.]

 

Liễu Tử Yên biết được, dẫn theo một đám bà tử oai phong tiến vào viện của ta.

 

"Tiểu cô thường ngày ăn mặc giản dị, nhưng dù sao cũng phải đến hành cung, cần phải mặc đẹp một chút. Ta đặc biệt làm những bộ y phục này để tiểu cô dùng."

 

Liễu Tử Yên cười đắc ý, dường như rất hài lòng với gu thẩm mỹ của mình.

 

Ta liếc qua, bộ nào bộ nấy đều lòe loẹt.

 

Bội Nguyệt hiểu ý nhìn ta, rồi nói: "Đại nãi nãi còn không hiểu tính cách của tiểu thư sao? Tiểu thư xưa nay không thích trên y phục thêu hoa điểu."

 

Ánh mắt Liễu Tử Yên lóe lên chút không vui, nhưng vẫn cười nói: "Tiểu cô là thứ nữ, trước đây chắc chưa từng có cơ hội vào cung, không hiểu quy củ trong cung. Nghe lời tẩu tẩu, chắc chắn không sai."

 

Ồ, hóa ra là muốn khoe khoang chuyện mình đã vào cung trước mặt ta.

 

Ta tuy thân thiết với công chúa, nhưng không thích quy củ trong cung, nên chưa từng tham dự các yến tiệc đông người trong cung.

 

Liễu Tử Yên chưa từng gặp ta, mới tới khoe khoang không chủ ý như vậy.

 

"Vì là tấm lòng của tẩu tẩu, ta xin nhận."

 

Thấy ta nhận, Liễu Tử Yên mới hài lòng rời đi, để lại Bội Nguyệt vẻ mặt khó xử.

 

"Tiểu thư, dù sao đại nãi nãi cũng là trưởng nữ của nhà thị lang, sao thẩm mỹ lại kém thế? Những y phục này vừa có ngọc trai vừa có chỉ vàng, lại còn thêu hoa, còn đính thêm trang sức. Tiểu thư đâu phải đi hát, mà mặc như cửa hàng trang sức di động thế này."

 

Ta che miệng cười: "Ngươi biết cách miêu tả đấy. Những y phục này giữ lại, sẽ có lúc dùng đến."

 

Liễu Tử Yên tuy là thứ nữ, nhưng được nuôi dưỡng như đích nữ, tinh thông thư họa, sao có thể không hiểu y phục quá rườm rà?

 

Chỉ là muốn ta mặc vào để bị bêu xấu mà thôi.

07.

 

Ngày thưởng hoa, khi ta ra ngoài thực sự mặc bộ y phục mà Liễu Tử Yên tặng.

 

Nàng đứng ở cửa phủ nhìn xe ngựa của ta đi rồi mới yên tâm quay vào.

 

Chiều tối ta trở về, nàng đã chờ sẵn ở cửa.

 

Thấy ta cười bước xuống xe, trong tay còn cầm một cái hộp, nàng có chút ngỡ ngàng: "Tiểu cô, hôm nay thưởng hoa có vui không?"

 

Ta cười ngây thơ: "Vui lắm, nhờ có y phục tẩu tặng, công chúa và hoàng hậu nương nương thấy đều khen ngợi."

 

"Nghe nói mấy ngày trước sứ giả Bắc Vực tới cũng mặc như vậy, họ nói đây là biểu tượng của phú quý. Ở nước họ, người có địa vị càng cao, y phục càng lòe loẹt. Hoàng hậu nương nương nói chúng ta và Bắc Vực giờ quan hệ hòa hoãn, mặc như vậy có lợi cho hữu nghị hai nước. Vui mừng nên ban thưởng ta một viên dạ minh châu."

 

 

Loading...