Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NAM TỪ LỆNH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-24 07:35:37
Lượt xem: 3,982

Ta cười nói: "Tẩu tẩu có chuyện gì sao? Vào trong nói đi, ta vừa mang về ít quà cho tẩu tẩu."

 

Ta bảo Bội Nguyệt lấy một miếng ngọc trắng mỡ cừu: "Miếng ngọc này ta thấy rất hợp với tẩu tẩu."

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Từ nhỏ đại ca luôn bảo vệ, đối xử tốt với ta, nể tình đó, ta cũng phải cho Liễu Tử Yên chút mặt mũi.

 

Nàng nhận lấy ngọc bội, cảm thán: "Đúng rồi, tiền bạc là để người nhà dùng."

 

"Tiểu cô sớm muộn cũng xuất giá, nếu giữ lại những tiền này, sau này cũng chỉ để bổ sung cho nhà chồng."

 

Câu này ta không thích nghe.

 

Mặt ta trầm xuống: "Tẩu tẩu hiện cũng ở nhà chồng, sao không thấy tẩu tẩu lấy của hồi môn ra bổ sung?"

 

Nàng cười nhạo nói: "Nhà họ Từ lớn mạnh, đâu cần đến tiền của ta. Nhưng ngươi khác, ngươi chỉ là một thứ nữ, sau này muốn làm chính thất phu nhân thì gia cảnh nhất định phải thấp hơn nhà họ Từ. Lúc đó chỉ có nhà họ Từ mang tiền đến để bù đắp cho nhà chồng của ngươi thôi…"

 

Ta kinh ngạc.

 

Dù sao nàng cũng xuất thân từ gia đình lớn, sao lại nông cạn thế này?

 

"Tẩu tẩu cũng là thứ nữ, chẳng phải với sáu mươi sáu sính lễ vẫn làm chính thất của nhà họ Từ ta sao." Ta vừa thu dọn đồ đạc vừa lạnh lùng đáp lại.

 

Liễu Tử Yên nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý: "Ta tuy là thứ nữ, nhưng là con đầu lòng của nhà họ Liễu, từ nhỏ được sủng ái không thua kém gì đích nữ. Hơn nữa ai ai cũng biết, dung mạo của ta đứng hàng đầu trong kinh thành."

 

"Nhưng tiểu cô, dung mạo bình thường, dáng vẻ tạm được, tính khí lại không tốt, nhà danh giá nào sẽ để mắt tới ngươi."

 

Ta lớn thế này, lần đầu tiên bị người ta nói như vậy, lại là tẩu tử của mình.

 

"Tẩu tẩu nếu không có việc gì xin hãy về, sau này đừng để ta nghe thấy những lời này nữa." Ta không muốn nghe nàng lảm nhảm, đành lên tiếng đuổi khách.

 

Nàng tức giận rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Ta nói những lời này là vì muốn tốt cho tiểu cô. Tiểu cô nếu không biết kiềm chế, sau này xuất giá còn tưởng có nhà họ Từ chống lưng, đến lúc đó tiêu xài phung phí chỉ chuốc lấy khổ đau."

 

Ta cầm lấy ly lưu ly trên bàn ném về phía nàng: "Con chó điên nào ở đây sủa loạn!"

 

Nàng tránh không kịp, bị xước trán.

 

Ngay lập tức, nàng thét lên: "Ngươi, ngươi dám đánh ta? Từ Nam Từ, ta là chính thất đại tẩu của nhà này!"

 

Ta cười lạnh: "Thì sao? Chọc giận ta, kết cục là như vậy."

 

Nàng che mặt chạy ra ngoài, chưa đầy một khắc, cả phủ đều biết ta đánh nàng.

 

Khi cha mẹ gọi ta vào phòng khách, Liễu Tử Yên vẫn che mặt khóc, vết m.á.u trên trán đã gần khô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-tu-lenh/chuong-2.html.]

"Nam Từ, Tử Yên nói con đánh nàng, có thật không?" Mẫu thân nhẹ nhàng hỏi.

 

Ta nhìn nàng ta, chỉ thấy vô cùng chán ghét.

 

"Phải, nhưng nữ nhi hiện tại rất hối hận."

 

"Hối hận vì đã ra tay quá nhẹ."

 

05.

 

Liễu Tử Yên nghe vậy, khóc càng dữ dội, nàng "bịch" một tiếng quỳ xuống đất gào khóc: "Cầu xin cha mẹ chồng làm chủ cho con."

 

"Con chẳng qua chỉ là khuyên nhủ tiểu cô, biết rõ nàng không thích nghe, nhưng lời thật mất lòng lại có lợi. Con coi nàng như muội muội ruột, mới tâm huyết khuyên bảo."

 

"Nhưng tiểu cô không phân biệt trắng đen, trước thì sai nha hoàn nhục mạ con, sau đó lại đánh con. Nếu không phải con né nhanh, e rằng hôm nay khuôn mặt này đã bị hủy rồi."

 

Nàng càng nói càng kích động, khóc càng dữ, gần như ngã gục xuống đất.

 

Đại ca vội đỡ lấy nàng, nàng thuận thế chui vào lòng đại ca khóc tiếp: "Có nhà nào mà tiểu thư lại hung dữ như vậy không?"

 

"Tiểu cô đánh ta thì ta nhận, nhưng nàng liên tục nói ta là thứ nữ, nói ta sinh ra đã thấp kém, nói ta là kỹ nữ."

 

"Ta, ta chưa từng chịu ấm ức như thế này."

 

Liễu Tử Yên nói xong câu này, liền ngất đi.

 

Quả là lợi hại, đổ đủ thứ xấu lên đầu ta, rồi giả ngất để tránh đối chất.

 

Mẫu thân nhìn Liễu Tử Yên ngất xỉu thì bối rối, bà chưa từng gặp cảnh này, cha tuy có thiếp, nhưng đều an phận thủ thường, hòa thuận với nhau, bà cả đời chưa từng rơi vào tranh đấu.

 

"Từ nhi, chuyện này phải làm sao?" Mẫu thân hoảng hốt nhìn ta.

 

Ta cười nói: "Hãy mời đại phu tới, kê cho tẩu tẩu vài thang thuốc, tẩu tẩu thân thể yếu, cần bồi bổ."

 

Đại ca gật đầu đồng ý, rồi đưa nàng về phòng.

 

Phụ thân thở dài một hơi: "Tử Yên đã làm gì chọc giận con?"

 

Ta hỏi ngược lại: "Những điều nàng nói, phụ thân tin không?"

 

Phụ thân lắc đầu: "Ta hiểu rõ con gái của mình, tuy con tính cách quyết đoán, nhưng không phải loại người không phân biệt đúng sai."

 

"Nàng nói con dung mạo tầm thường, tính tình nóng nảy, lại là thứ nữ, sau này chỉ có thể gả thấp. Nên bảo con tiêu hết tiền của mình cho nàng và huynh trưởng, tránh sau này phải bù đắp cho nhà chồng." Ta kể lại từng lời nàng nói.

 

Loading...