Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nam Đường - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-20 19:28:47
Lượt xem: 129

5.

Từ Tử Kính đã chết…

Thương Ngô Lục Châu bị tàn sát rồi…

Ầm một tiếng, trong lòng có thứ gì đó nhanh chóng sụp đổ, hóa thành tro bụi.

Bọn ta đã chuẩn bị suốt hai năm để đến Thương Ngô Lục Châu.

Nhưng mục tiêu đưa bọn ta đến hiện tại lại tan thành mây khói trong tin dữ này!

Dân chúng Nam Đường rơi vào nước sôi lửa bỏng phải làm sao bây giờ

Các cựu thần Nam Đường bị người Bắc Địch hành hạ, trong lòng liệu còn hy vọng phục quốc không?

Ta không dám nghĩ tiếp.

Sương mù dày đặc của đêm thu như che phủ con đường mờ mịt phía trước.

Toàn bộ hoàng tộc Nam Đường bị đẩy lên cung điện để chứng kiến yến tiệc mừng Bắc Địch thống nhất Trung Nguyên.

Năm này, Bắc Địch lập quốc tại Khải Thành.

Cung điện Nam Đường ở Lăng Đô bị họ đốt sạch.

Tất cả hoàng tộc và bách tính Nam Đường cũng có một cái tên thống nhất- “Nam nô”.

Trong màn pháo hoa khắp trời, ta lại nhìn thấy phụ hoàng.

Có một mỹ nhân đang nép vào lòng ông, bụng đã nhô cao.

Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng nửa bầu trời.

Phụ hoàng ta mang nỗi nhục bại quốc, lại vung tay áo hét lên: “Vạn tuế Bắc Địch vương, vạn tuế Bắc Địch vương…”

Nhưng ông chưa kịp hô câu thứ ba.

Pháo hoa vừa tắt, một mũi tên sắc nhọn bay tới.

Thật đáng tiếc.

Chỉ cần chính xác thêm chút nữa, nhất định sẽ lấy được mạng của ông ta.

Trong chốc lát, thích khách từ bốn phương tám hướng lao lên, đánh g.i.ế.c binh lính Bắc Địch.

Những kẻ đột kích này, chưa được huấn luyện chuyên nghiệp nên sức chiến đấu không mạnh.

Nhưng họ không hề sợ hãi, dựa vào những lưỡi đao thô, g.i.ế.c thêm một người là kiếm thêm một mạng.

Chẳng mấy chốc, hầu hết đều c.h.ế.t dưới đao của lính Bắc Địch.

Chỉ còn người dẫn đầu vẫn đang liều mạng đánh giết, hắn cao lớn, không mặc áo giáp. Trong cục diện đã biết trước sẽ thua, vẫn cầm đao dính máu, nhanh chóng lao về phía Bắc Địch Vương.

Mũi đao rạch qua cổ Bắc Địch Vương.

Máu b.ắ.n tung tóe, m.á.u chảy thành dòng.

Nhưng rơi xuống đất, không phải là đầu của Bắc Địch Vương mà là cánh tay cầm đao của người Nam Đường đó.

Trong yến tiệc ăn mừng, hắn bị từng nhát từng nhát đao cạo chết.

Cạo đến khi m.á.u chảy đầy đất, cạo đến khi lộ ra xương trắng.

Hắn vốn có cơ hội sống, chỉ cần chịu đầu hàng.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ hô một câu: “Còn người Nam Đường, nước không mất. Còn người Nam Đường! Nước không mất!”

Ta đứng đờ đẫn tại chỗ, để câu nói đó như tiếng sấm vang vọng bên tai.

Tất cả cựu thần và gia quyến Nam Đường, mắt đẫm lệ, lặng lẽ im lặng.

Ta không nhìn thấy sắc mặt của phụ hoàng, chỉ thấy lưng ông run rẩy.

Cũng vào lúc đó, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y thề: Không chạy nữa. Lý Trường Lạc đã mười hai tuổi, sẽ sống thật tốt ở Bắc Địch. Nhưng chỉ cần ta còn sống, sẽ không chỉ là sống!

6.

Năm thứ ba sau khi mất nước, ta ở lại bên cạnh sủng phi của Bắc Địch Vương , vì tìm cơ hội g.i.ế.c Bắc Địch Vương, ta trở thành một con ch.ó nghe lời.

Học sủa, học nhặt xương, học làm lễ…

Mỗi lần như vậy, đều khiến Bắc Địch Vương già nua, ôm sủng phi trang điểm tinh xảo cười lớn.

Còn ta thì cung kính quỳ dưới đất, lặng lẽ nhìn cây trâm xương đong đưa trên đầu sủng phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-duong/chuong-3.html.]

Cây trâm xương đó, làm từ xương sống của Thục phi nương nương.

Năm thứ hai sau khi Bắc Địch lập quốc.

Người chủ trương tàn sát Thương Ngô Lục Châu, bị g.i.ế.c tại dinh thự của mình.

Trái tim bị móc ra, m.á.u chảy đầy đất.

Không ai biết được tại sao một mỹ nhân thanh khiết như mai trắng, đôi mày dịu dàng đó, làm cách nào thực hiện được.

Cũng năm đó, vô số người Nam Đường bị nô dịch bắt đầu phản kháng.

Trong cuộc tàn sát khủng khiếp.

Lá cờ Nam Đường lại một lần nữa tung bay trên Thương Ngô Lục Châu đầy máu.

Thục phi nương nương của ta.

Nữ nhi của đại học sĩ của Nam Đường, Lâm Diên Niên, Lâm Lang Hà.

Bằng thân nữ nhi, đổi lấy một tia sáng cho Nam Đường.

Nhưng xương sống kiên cường không khuất phục đó, lại bị làm thành trâm xương tinh xảo, được Bắc Địch Vương dùng để làm vui lòng nữ nhân hắn yêu nhất.

Mà người đó.

Chính là Quý phi nương nương, người từng bị phụ hoàng đẩy ra khi Lăng Đô thất thủ.

Bắc Địch Vương yêu chiều bà.

Bất cứ bảo vật nào, chỉ cần bà muốn, hắn sẽ tìm cách mang về. Huống hồ là một công chúa mất nước chỉ dùng để trút giận vui chơi. Huống hồ là một công chúa nước mất nhà tan, chỉ để làm trò tiêu khiển.

Vậy nên, ta ở bên cạnh bà ta suốt hai năm.

Hai năm rất ngắn, nhưng có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Ví dụ, Thương Ngô Lục Châu vừa tái lập vẫn luôn đứng vững trước sự tấn công điên cuồng của Bắc Địch, các đội quân khởi nghĩa từ khắp nơi đổ về đầu quân.

Ví dụ nữa, Bắc Địch Vương nham hiểm và tàn ác, tự xưng là người có công lao vĩ đại, đã dần bị sự ngạo mạn và rượu chè làm hao mòn cơ thể.

Suốt hai năm trời, ta luôn tìm cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t con sói thảo nguyên này.

Cho đến năm thứ năm sau khi nước mất.

Khi đó ta đã mười bốn tuổi, cuối cùng ta cũng có cơ hội phục vụ bữa tối cho Bắc Địch Vương và Quý phi.

Chưa kịp dọn món, lão Bắc Địch Vương đã cười lạnh lùng:

"Nghe nói hoàng hậu Nam Đường là đệ nhất mỹ nhân, mềm mại mượt mà, tiếc là ta chưa được nếm thử."

Sau đó, ánh mắt đục ngầu đầy tham lam của ông ta rơi vào ta.

"Công chúa Nam Đường này dù mặt trái bị hủy hoại, nhưng những năm qua càng ngày càng giống mẫu hậu của nó."

Nghe lời Bắc Địch Vương nói, Quý phi cười.

Nhưng khi Bắc Địch Vương vừa đi khỏi, một cái tát dữ dội giáng xuống mặt ta.

Trước ánh mắt của tất cả nô tì, một con d.a.o găm bị ném trước đầu gối ta.

"Con tiện nhân, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì! Muốn làm chó cho ta, thì tự tay cắt nát mặt mình!"

Bà nhẹ nhàng cúi xuống, trong mắt là hận thù sâu đậm.

"Ta muốn xem, cốt cách của công chúa Nam Đường ngươi đã bị giẫm nát bao nhiêu!"

Khoảng cách giữa chúng ta rất gần.

Gần đến mức ta có thể thấy rõ hoa văn trên trâm cài đầu của bà.

Gần đến mức ta đủ tự tin ra tay, dùng con d.a.o đó để g.i.ế.c bà.

Nhưng ta đã không làm vậy.

Bắc Địch Vương chưa chết, phụ hoàng ta, kẻ bán nước cầu vinh chưa chết.

Công chúa Lý Trường Lạc mười bốn tuổi, chỉ có thể một lần nữa trở thành con ch.ó ngoan ngoãn.

Quý phi chợt nghĩ ra điều gì, bật cười khanh khách.

Lý Trường Lạc mười bốn tuổi, chỉ có thể một lần nữa trở thành con ch.ó ngoan ngoãn.

Lúc mũi d.a.o lạnh chạm vào má.

Bà nắm lấy cằm ta, giơ tay chỉ về phía binh lính Bắc Địch đang luyện võ xa xa.

"Lý Trường Lạc, bản cung đột nhiên hối hận rồi! Ngươi thích quyến rũ đàn ông như vậy, thì phải đến nơi mà ngươi nên đến."

Loading...