Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nam Đường - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-20 19:27:29
Lượt xem: 121

3

Sau này, ta học cách ngoan ngoãn.

Dù bị những người Bắc Địch ác ý trêu chọc dọa dẫm, ta không khóc không làm loạn.

Thời gian trôi qua, chúng cảm thấy nhàm chán liền đẩy ta đi làm công việc nặng nhọc.

Cũng có những nô lệ khác đều tò mò vì sao ta lại thay đổi lớn như vậy.

Ta chạm vào vết sẹo trên mặt, không nói gì.

Trong số phận tàn bạo và vô thường này, cái c.h.ế.t là một việc dễ dàng nhất.

Nhưng nếu ngươi là đứa trẻ được mọi người bảo vệ bằng mạng sống của mình.

Ngươi không có quyền được chết.

Hoàng tẩu vì bảo vệ ta bình an đã c.h.ế.t trên đường đến Bắc Địch.

Dưới sự tra tấn còn không bằng loài chó, các nương nương liều mạng bảo vệ ta bình an, mạo hiểm trộm thuốc chữa bệnh cho ta, xả thân cầu lương thực chống đói cho ta...

Mang nỗi nhục mất nước, bước từng bước gặp cái chết, nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ, một lần nữa nói với ta:

"Sống! Sống mới có thể phục quốc!"

Lúc đó, ta mới biết:

Dù Lăng Đô đã thất thủ, nhưng Nam Đường chưa từng thực sự diệt vong.

Các binh sĩ Nam Đường ở sáu châu Thương Ngô vẫn đang chiến đấu đến cùng.

Và người chỉ huy chính, chính là huynh trưởng của Hiền phi, tướng quân Từ Tử Kính.

Từ gia nhiều đời là võ tướng, vì bảo vệ Nam Đường đã đổ không biết bao nhiêu m.á.u tươi.

Đó là mảnh đất cuối cùng được binh sĩ Nam Đường liều mạng bảo vệ.

Đó là hy vọng của tất cả người Nam Đường.

Hy vọng là sức mạnh lớn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này!

Mỗi ngày ở Bắc Địch, hai phi tần đều lên kế hoạch làm sao đưa ta đến Thương Ngô Lục Châu.

Cho đến nửa năm sau, bọn ta phát hiện một con đường núi rất hiểm trở.

Nếu kế hoạch an toàn, bọn ta có thể trong thời gian ngắn nhất đến chỗ Từ tướng quân.

Để trốn thoát thành công.

Thục phi âm thầm thu thập một số giày cũ của người Bắc Địch, sửa thành kích cỡ phù hợp, để ta lén giấu trên con đường nhỏ đó.

Đường núi gập ghềnh, bọn ta phải bảo vệ đôi chân của mình.

Chỉ khi đi đủ nhanh, mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của người Bắc Địch.

Nhưng ngay trước ngày bọn ta chuẩn bị trốn thoát, con đường núi ẩn đó bỗng nhiên bị canh giữ nghiêm ngặt.

Chỉ vì vài nô lệ Bắc Địch cũng tình cờ phát hiện con đường đó, khi trốn thoát bị lính canh Bắc Địch phát hiện.

Đường núi bị phá hủy, chân núi bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Muốn rời khỏi thành Bắc Địch, chỉ có cách mạo hiểm giả dạng ra ngoài.

Nhưng để ra ngoài, phải có lệnh thông hành đặc biệt của người Bắc Địch.

Trong lúc bế tắc, Hiền phi đứng ra: "Chuyện lệnh thông hành, ta sẽ nghĩ cách."

Cũng từ ngày đó, ta không còn gặp lại Hiền phi nữa.

4

Sau này, Thục phi nói với ta:

Có tướng quân Bắc Địch để mắt đến Hiền phi nên đưa bà về làm thiếp.

Đối với người Nam Đường đã trở thành nô lệ, có thể dựa vào cây to là nơi nương tựa tốt nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-duong/chuong-2.html.]

Nhưng ta không thể an tâm.

Muội muội của Từ tướng quân chưa bao giờ là một nữ nhân dịu dàng, lấy sắc hầu người.

Bà có thể sử dụng kiếm giáo tốt, tính cách quả quyết dứt khoát.

Năm đó, khi Hiền phi vừa vào cung, vì không hài lòng với việc triều đình cống nạp cho Bắc Địch mà bà đã đá phụ hoàng vào hồ Thái Dịch.

Một nữ nhân như vậy sao có thể cam tâm phục vụ Bắc Địch.

Dự cảm không tốt trong lòng ta càng ngày càng mạnh.

Cho đến nửa năm sau, bên ngoài nhà giam người Nam Đường náo loạn vô cùng.

Ta kiềm chế nỗi sợ hãi, chạy ra ngoài.

Ngày hôm đó, cuối cùng ta cũng thấy Hiền phi mà mình mong nhớ ngày đêm.

Cảnh tượng trước mắt, lại như cây rìu c.h.é.m vào xương thịt ta.

Người từng mạo hiểm trộm thuốc cho ta, người dạy ta múa kiếm.

Giữa ban ngày ban mặt, bị người Bắc Địch lột sạch quần áo, trói tay chân trên đài hành hình giữa đám đông, đau đớn chịu đựng từng tên Bắc Địch cưỡng bức, cho đến lúc chết.

Ta đứng trong đám đông bị Thục phi che miệng lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chỉ có thể nhìn nữ nhân trên đài hành hình, lặng lẽ mở miệng:

"Trường Lạc! Hãy sống! Dù phải dùng mọi cách cũng phải sống!"

Phụ hoàng ta, là người thứ năm lao lên.

Ông mặc chiếc long bào đã không còn nhận ra màu sắc, trước tiên bóp cổ Hiền phi mắng nhiếc.

“Lý Tu làm sao có thể lấy loại tiện nhân như ngươi! Hầu hạ tướng quân Bắc Địch không tốt sao? Ngươi cứ phải g.i.ế.c người, cứ phải g.i.ế.c người!”

Vừa chửi vừa nắm lấy đao của binh lính xung quanh, đ.â.m thẳng vào người Hiền nương nương: “Ngươi đi c.h.ế.t đi, các ngươi đắc tội với người Bắc Địch thì tất cả phải c.h.ế.t hết…Chết rồi cũng tốt, c.h.ế.t rồi cũng tốt… Các ngươi c.h.ế.t rồi thì sẽ không liên lụy đến ta nữa!”

Nhát đ.â.m nhát chém, như một con ch.ó điên, không chịu dừng lại.

Cho đến khi bị lính Bắc Địch đánh cho đầu chảy máu, mới run rẩy bò quỳ xuống dưới chân Bắc Địch Vương: “Đại vương, đều là lỗi của tiện nhân đó, không liên quan gì đến ta, không liên quan gì đến ta!”

Hiền phi nương nương đã chết.

Bà giả vờ đánh cắp tin quân sự, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đại tướng Bắc Địch chỉ để đổi lấy hai tấm lệnh bài xuất thành bằng chính mạng sống của mình.

Nữ tướng của Nam Đường, Từ Uyển Thanh.

Vì muốn duy trì huyết mạch hoàng tộc Nam Đường, bà đã hy sinh bản thân lại bị hoàng đế bại quốc của Nam Đường dùng đao đ.â.m thành lỗ máu.

Cuối cùng bị vứt vào đống xác c.h.ế.t cho sói hoang ăn thịt.

Nhưng ta và Thục nương nương không thể làm gì được.

Tất cả người Nam Đường bị canh giữ nghiêm ngặt, cấm rời khỏi chỗ của mình.

Cho đến hai tháng sau, sau khi bọn chúng kiểm tra không còn đồng bọn nào, lính canh mới lơi lỏng.

Ta và Thục nương nương khi ấy mới có thể giả dạng làm nô lệ của tướng quân Bắc Địch mà ra khỏi thành.

Ngày đó, đã tròn hai năm kể từ khi bọn ta đến Bắc Địch.

Vương thành Bắc Địch đèn đuốc sáng trưng, mọi người bận rộn không ngừng.

Có vài nô tỳ Bắc Địch bưng khay trái cây đi qua, đang bàn luận về yến tiệc sắp tới.

Ngay lúc đi lướt qua họ, ta bỗng thấy bất an.

Nửa năm trước, Bắc Địch Vương vừa ban hành lệnh mới, trước khi thống nhất Trung Nguyên sẽ không tổ chức bất kỳ yến tiệc nào, nay lại là chuyện gì!

Trong chớp mắt, một ý nghĩ khiến người ta kinh hãi hiện lên trong đầu.

Khi ta đuổi theo hỏi.

Mấy nô tỳ Bắc Địch ban đầu hơi ngạc nhiên.

Những lời tiếp theo lại khiến ta như rơi vào hố băng: “Tiểu cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết sao——Thương Ngô Lục Châu bị đồ sát, tướng thủ thành Từ Tử Kính, đã c.h.ế.t từ lâu rồi!”

Loading...