NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 9: Lời đồn

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:17:52
Lượt xem: 50

Ngày hôm nay Phượng Lăng thành đã xảy ra một chuyện lớn.

Không biết là ai đã truyền ra lời đồn nói ngày hôm qua trong tuyển quân yên thứ tử thừa tướng phủ bày tỏ tấm lòng với Thất hoàng nữ điện hạ, ai ngờ bày tỏ không thành lại còn bị cự tuyệt tàn nhẫn chỉ có giấu mặt qua tay áo chạy ra ngoài.

Tin tức này vừa truyền ra, nháy mắt cả Phượng Lăng thành đều bị làm cho náo nhiệt lên.

Cảm thấy vị công tử này của thừa tướng phủ thật gan dạ: “Thứ ca nhi này của thừa tướng phủ cũng thật là lớn mật! Có thể nam nhi nhà mình như vậy rụt rè giữ thể diện, vậy mà lại thật sự ái mộ Thật điện hạ.”

Cũng có thư sinh cảm thấy chướng mắt: “A! Còn là công tử thừa tướng phủ! Này cũng quá mật mặt đi! Nào có đại gia công tử nào lại có hành vi như vậy? Quả nhiên là con của thiếp thất, quả nhiên là thứ không lên nổi mặt bàn!”

Càng có người hâm mộ: “Thất hoàng nữ điện hạ đúng thật là phong lưu! Trong hậu viện cũng không biết đã nạp bao tiểu kiều phu xinh đẹp rồi đi, vậy mà còn làm cho không nhi lang khuê các động tâm!”

....

Cùng lúc này trong hoàng cung, Ngự Thư phòng

Hứa thừa tướng quỳ trên mặt đất nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc kể lể: “Bệ hạ! Nguyệt Nhi là thật lòng ái môt Thất hoàng nữ nên mới không màng nam tắc! Cầu bệ hạ khai ân, thành toàn cho hắn! Hắn bây giờ ngay cả thanh danh cũng không còn, sợ là cả đời này cũng không thể gả cho người ta được nữa. Lão thần cũng không có hy vọng xa vời, chỉ cầu bệ hạ làm chủ để Thất điện hạ đem hắn nạp vào hậu viện!”

Nữ hoàng ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt cũng có chút ầm trầm: “Hứa thừa tướng đây là đang muốn bức ép trẫm?”

Hứa thừa tướng vội vàng hoảng sợ dập đầu xuống nói: “Lão thần không dám! Chỉ là mong bệ hạ xem ở lão thần mấy năm nay cần cù chăm chỉ làm việc, có thể thành toàn cho tiểu nhi tử một lòng si tình! Thân là mẫu thân, thật sự là không đành lòng nhìn hắn tiếp tục bị tình cảm tra tấn!”

Nữ hoàng nhìn nàng vẻ mặt đau khổ phảng phất như đã già đi mấy tuổi.

Dù sao cũng là thần tử đã đi theo mình nhiều năm như vậy, nghe lời nàng nói như vậy về sau, cũng có chút không đành lòng.

Vả lại cũng bất quá chỉ là cầu có thể được nạp trong phủ, cũng không phải là chính quân hay trắc quân, không dùng tới hoàng gia ngọc điệp. Nàng cũng không muốn làm lạnh lòng thần tử.

Suy nghĩ như vậy về sau, Nữ hoàng tâm tình cũng hơi hòa hoãn lại, lúc muốn nói gì đó. Liền nghe bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm: “Bệ hạ, Thật điện hạ cầu kiến!”

Nghe vậy Nữ hoàng cũng có chút nhịn không được mà hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn là cho nàng tiến vào.

Phong Bạch Tô hôm nay khó có được một lần mặc màu đỏ sậm áo gấm nhưng thật ra lại đem trên người khí chất thường ngày áp xuống mấy phần.

Nàng nhìn đến Hứa thừa tướng đang quỳ ở bên dưới về sau, nhẹ rũ xuống.

Sau khi quỳ xuống liền hướng Nữ hoàng hành lễ: “Nhi thần bá kiến Mẫu hoàng!”

“Đứng lên đi!”

“Tạ Mẫu hoàng!”

Chờ Phong Bạch Tô đứng thẳng thân mình về sau, Nữ hoàng nhìn nàng trầm giọng nói: “Ngươi như thế nào lại đến đây?”

Nữ nhi này của nàng từ nhỏ liền không bao giờ làm nàng bớt lo, một chút cũng không chí tiến thủ. Nếu không phải nàng sớm đã loại khỏi danh sách thừa kế, nàng cũng lười để ý đến.

Mỗi lần xuất hiện trước mặt nàng đều không có chuyện gì tốt!

Bởi vậy, Nữ hoàng theo thói quen nhìn đến Phong Bạch Tô liền không tự giác mà nhíu mày lên.

Phong Bạch Tô một chút cũng không có cảm giác được bản thân không được hoan nghênh, nhìn thoáng qua Hứa thừa tướng đang quỳ ở trên mặt đất về sau, nàng thanh âm lười biếng mở miệng nói:

“Nga, kỳ thật cũng không có chuyện gì. Nhi thần lần này tới chính là muốn nói với người một tiếng, nhi thần cho dù có c.h.ế.t cũng sẽ không nạp thứ công tử thừa tướng phủ.”

Nàng lời này vừa nói xong, Hứa thừa tướng liền nhất thời quên mất Nữ hoàng còn đang ở đây, vẻ mặt không thể nào tin nổi nhìn về phía Phong Bạch Tô.

Nữ hoàng nhìn xuống phía dưới liền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Phong Bạch Tô, trên trán liền nổi gân xanh lớn tiếng quát: “Làm càn!”

Phong Bạch Tô liền xốc y phục lên lại lần nữa quỳ xuống, nhìn về hướng Nữ hoàng vẻ mặt thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục: “Chuyện này vốn không hề liên quan đến nhi thần! Là Hứa thừa tướng không dạy dỗ tốt nhi tử của mình, thế mà lại ở trước mặt mọi người làm ra chuyện mất mặt như vậy, còn đâu là công tử thừa tướng phủ, một chút nam nhi rụt rè cũng đều không có. Nhi thần thế nhưng không thích nam tử phóng đãng như vậy!”

Nàng cố ý hùng hổ nói một lèo thành công khiến cho Hứa thừa tướng đang quỳ bên cạnh cũng phải biến sắc, chỉ cảm thấy cái mặt già này của mình bị người không lưu tình vả chát chát mấy cái.

Nữ hoàng nhìn xuống phía dưới đã thấy vẻ mặt khuất nhục của Hứa thừa tướng, lại nhìn thoáng qua hỗn trướng nữ nhi làm người đau mắt của nàng.

Không biết là như thế nào trong lòng quỷ dị dâng lên một chút cảm an ủi. Xem ra hỗn trướng nữ  nhi này của nàng cũng không phải là cố ý nhằm vào nàng, nhìn nàng những lời vừa rồi, thiếu chút nữa không đem Hứa thừa tướng bên cạnh tức giận đến mất ngất đi!

Nàng ho khan vài tiếng lại hướng Hứa thừa tướng bên dưới mở miệng an ủi khuyên giải: “Chuyện này, thừa tướng ngươi cũng thấy rồi, Lão Thất không muốn… Trẫm cũng không thể vì nhi tử ngươi liền đem nàng bức tử. Còn nữa, lời Lão Thất xác thật không sai. Nếu như cưỡng ép đem hắn đưa cho Lão Thất chỉ sợ là đối với nhi tử ngươi cũng sẽ không hạnh phúc.”

“Không bằng như thế này…” Nàng nhẹ giọng thương lượng nói: “Trẫm ban cho ngươi một đạo thánh chỉ tứ hôn, ngươi có thể trở về nhìn xem ở trong Phượng Lăng thành chọn một quý nữ,  nếu thích hợp trẫm liền lập tức tứ hôn cho bọn họ ngươi thấy thế nào?”

Nữ hoàng nói ra lời này mặc dù bên trong lời nói mịt mờ nhưng kỳ thật đối với nữ nhi là không có hy vọng!  Vẫn là nên chọn bên trong các quý nữ khác đi!

Tuy là tư thái dò hỏi nhưng Hứa thừa tướng biết Nữ hoàng đây là đã làm ra quyết định.

 Nàng đè nén đáy lòng khó chịu nhưng trên mặt lại không dám lộ ra một chút bất mãn, chỉ có thể cắn chặt răng tiếp chỉ: “Tạ bệ hạ, bệ hạ thánh ân!”

Hứa thừa tướng chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận rời đi về sau, Phong Bạch Tô thấy sự tình đã được giải quyết tốt cũng chắp tay hướng Nữ hoàng cáo lui: “Vậy Mẫu hoàng, nhi thần cũng liền cáo lui trước.”

“Đứng lại!”

Nữ hoàng lại lạnh mặt lớn giọng quát nàng, nhìn nàng một thân cà lơ phất phơ, tức giận quở mắng: “Ngươi nhìn xem ngươi bộ dáng này, cả ngày ăn chơi lêu lỏng. Ngoại trừ cái gương mặt này là có thể xem, ngươi còn có cái gì? Còn cả cái tên công tử của thừa tướng phủ nữa, mắt để ở m.ô.n.g hay sao mà lại coi trọng ngươi vậy? Về sau thu liễm mấy cái tật xấu của ngươi lại cho trẫm! Kinh Kỳ Doanh đúng lúc đang thiếu một vị phó quan, về sau ngươi phải hảo hảo đi theo bên người Trấn Bắc Vương học tập, đem bộ dáng lưu manh vô lại thường ngày của ngươi sửa lại hết cho trẫm!”

Phong Bạch Tô không nghĩ tới nàng không chỉ bị giáo huấn một trận còn bị an bài công việc.

Nàng mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Nữ hoàng, khó được có lúc nói không nên lời: “Mẫu hoàng, nhi thần…”

Lời còn chưa nói xong liền thấy Nữ hoàng vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng, có chút không kiên nhẫn mở miệng: “Được rồi, cút đi! Ngày mai ngươi liền đi Kinh Kỳ Doanh báo danh cho trẫm.”

Phong Bạch Tô thấy này lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tấu chương trong tay, không muốn phản ứng lại nàng.

Nàng hơi hơi hé miệng muốn nói gì đó cuối cùng vẫn là lui xuống: “... Nhi thần cáo lui.”

Thời điểm nàng quay người rời đi, Nữ hoàng hơi ngẩng đầu lên nhìn qua nàng một cái. Thấy nàng bộ dáng có chút uể oải, yểu xìu bước ra ngoài, nàng ánh mắt khẽ xẹt qua một tia sung sướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-9-loi-don.html.]

Nàng không tin nàng không trị được nữ nhi hỗn trướng này!

—-----------------------------

Kinh Kỳ Doanh như cái tên của nó, đây chính là nơi đóng quân của Phượng Lăng thành. Nhiệm vụ chủ yếu là bảo hộ vương cung cùng bá tánh trong Phượng Lăng thành được an toàn.

Trấn Bắc Vương sau khi chịu chiếu hồi Phượng Lăng thành liền vẫn luôn ở nơi này chưởng quản.

Phong Bạch Tô nhớ rõ Kinh Kỳ Doanh sau khi trống ra một cái chức vị, Nữ hoàng rõ ràng là đã đem chuyện này giao cho nữ chủ Phong Bạch Vi.

Nàng biểu tình có chút hoảng hốt, nghĩ xem có phải chính mình đã nhớ lầm hay không.

Nhưng không nên là như vậy!

Phong Bạch Tô khẽ nhíu mày, nàng lúc trước chính là vì sự nghiệp của nữ chủ mà đọc bộ tiểu thuyết này, diễn biến tình cảm có khả năng nàng không nhớ rõ. Nhưng sự nghiệp của nữ chủ nàng một chút nàng cũng đều ghi tạc trong đầu. Sự kiện lần này xác thật là dành cho nữ chủ Phong Bạch Vi.

Nàng có chút buồn bực là lấy tay đè lên cái trán, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn*.

*Tâm phiền ý loạn: Phiền muộn, lo âu, không an lòng.

Nhịn không được mà thô bạo chửi: Nương nàng làm như thế này thì làm sao mà nàng có thể thực hiện được mộng tưởng làm cá mặn của mình đây?

Ngày mai nàng phải đến Kinh Kỳ Doanh báo danh, mà tin tức này nhất định sẽ được truyền khắp Phượng Lăng thành.

Mấy người tỷ muội không bớt lo kia của nàng và còn có nữ chủ nữa nhất định là sẽ thương nhớ tới trên người nàng. Dù sao Kinh Kỳ Doanh này chính là một nơi tốt, đã vậy còn được làm việc dưới trướng của Trấn Bắc Vương.

Thông Bạch nhìn thấy điện hạ nhà mình từ khi từ Ngự Thư phòng trở về, liền luôn thất thần nằm ở trên giường.

Cả người đều là một bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Nàng có chút lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài làm sao vậy? Có phải là bệ hạ không đồng ý không?”

Trong lòng ngược lại lại có chút vui vẻ rạo rực lên: Nếu bệ hạ không đồng ý cũng tốt. Tuy là thứ công tử phủ thừa tướng có chút lẳng lơ nhưng chính là một người đẹp. Có lẽ sau khi được nạp vào, hắn lại lớn mật quyến rũ vài lần, điện hạ nhà nàng nói không chừng sẽ tìm được thú vui trong chuyện nam nữ chi gian thì sao? Về sau nàng cùng Qúy quân cũng không cần lại phải tiếp tục lo về vấn đề điện hạ sẽ phải sống trong cô độc nữa!

Phong Bạch Tô lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Này thật ra lại không có…”

“Chẳng qua ngày mai ta phải đến Kinh Kỳ Doanh báo danh.”

“A?”

Thông Bạch lúc đầu còn có chút thất vọng nhưng bất quá khi nghe được nàng nói nửa câu sau liền vui vẻ lên: “Kinh Kỳ Doanh? Đó chẳng phải là nói Trấn Bắc Vương chưởng quản hay sao! Xem ra là bệ hạ vẫn còn rất coi trọng ngài, đây chính là một chuyện tốt a!”

Nàng có chút kích động mà nhìn Phong Bạch Tô: “Điện hạ, ngài có muốn đem tin tức tốt này nói cho Quý quân không?”

Phong Bạch Tô nhìn nàng bộ dáng cao hứng, phi thường phấn chấn, nội tâm lại là một mảnh thê lương, miễn cưỡng lôi kéo khóe miệng cười một cái: “Không cần sốt ruột, có lẽ ngày mai Mẫu hoàng sẽ sửa lại chủ ý đâu?”

Nàng đôi mắt đào hoa lộ ra mấp phần mong chờ: “Ngươi thấy ta nói có đúng không? Thông Bạch.”

Thông Bạch lại nhìn về phía nàng gãi gãi đầu: “Điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, dù sao quân ngôn hí vô, bệ hạ hẳn là sẽ không thay đổi lại đâu, ngài cứ yên tâm đi!”

Răng rắc!

Thông Bạch thập phần thành khẩn phân tích xong về sau, Phong Bạch Tô trong lòng lúc này không phải là yên tâm mà là tan nát!

“Ngươi làm ta lẳng lặng…”

—---------------------------------------

Sáng ngày hôm sau, Thông Bạch sáng sớm đã mặt mày hưng phấn kêu Phong Bạch Tô rời giường.

“Điện hạ, phải rời giường rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên ngài đến Kinh Kỳ Doanh, cũng không thể đến muộn được!”

Phong Bạch Tô vốn còn đang muốn nghe thêm, nghe được ba chữ ‘Kinh Kỳ Doanh’ từ miệng Thông Bạch về sau, nháy mắt liền từ trên giường ngồi dậy.

Nàng mặt vô biểu tình nhìn vẻ mặt đầy cao hứng của Thông Bạch, vừa mới tỉnh ngủ cả người liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Bởi vì phải đi quân danh báo danh, Thông Bạch liền lấy tới cho nàng một thân y phục thoải mái thanh tân.

Phong Bạch Tô mắt dừng lại ở y phục trên tay nàng vài giây, trong mắt ánh quang đột nhiên lưu động, khóe môi chậm rãi câu lên một nụ cười.

“Không mặc cái này…”

Phong Bạch Tô sau khi sửa sang thật tốt liền nhanh chóng chuẩn bị ra cửa.

Thông Bạch ở phía sau nhìn nàng một thân y phục về sau, có chút muốn nói lại thôi: “Điện hạ, ngài một thân y phục này có thể hay không không thích hợp đi quân doanh?”

Nghe Thông Bạch hỏi vậy, Phong Bạch Tô hơi cúi đầu nhìn thoáng qua.

Một thân hồng đào áo gấm mang theo mấy phần nghịch ngợm!

Nàng thập phần vừa lòng đôi mắt đào hoa hơi nheo lại: “Không thích hợp sao? Ta cảm thấy rất thích hợp mà.”

Nàng giơ tay gõ một chút lên vẻ mặt đầy rối rắm của Thông Bạch, tùy ý cười: “Tốt, ở nhà thật tốt chờ bổn điện hạ, bổn điện hạ đi nhận chức!”

Dứt lời liền bước nhanh ra ngoài, bóng lưng thập phần tiêu soái.

Kinh Kỳ Doanh cách ngoại thành Phượng Lăng thành vài trăm mét, yêu cầu cần cưỡi ngựa đi qua, Thông Bạch tự nhiên là không thích hợp lại bồi đi theo nàng.

Nàng bước chân lười biếng, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, môi đỏ khẽ cong, bộ dáng thoạt nhìn qua mang mấy phần lười nhác.

Mái tóc đen dài tựa như tơ lụa bị ngọc quan buộc lên, một vài sợi tóc nghịch ngợm rơi ở hai bên thái dương.

Gió nhẹ phất qua, những sợi tóc thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt diễm lệ đến câu hồn đoạt phách của nàng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...