NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 10: Tỷ thí

Cập nhật lúc: 2024-07-04 13:12:57
Lượt xem: 43

Kinh Kỳ Doanh

Ngụy Vân mới vừa tiến vào doanh trướng ngồi xuống, liền nghe được hộ vệ thân cận báo: “Vương gia, hồi nãy có thánh chỉ truyền đến! Thất hoàng nữ điện hạ sẽ đảm nhận chức phó tướng.”

“Nga?”

Ngụy Vân nhẹ hạ mi, nhưng thật ra lại có chút ngoài ý muốn.

Nàng đối với vị Thất hoàng nữ này cũng có tiếp xúc gì quá nhiều, tất cả chỉ nghe qua một ít lời đồn. Lời đồn chủ yếu đều là nói Thất hoàng nữ phong lưu thành tính, ăn chơi trác táng, không gì không làm.

Lần này Nữ hoàng lại đem chuyện này cho nàng làm Ngụy Vân cũng có ngoài dự kiến.

Nàng còn tưởng rằng lần này sẽ giao cho Ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi người vừa mới thay đổi tính cách gần đây.

Cúi đầu nhìn cuốn binh thư trong tay, nàng rất hứng thú mở miệng phân phó: “Chờ Thất hoàng nữ lại đây thì trực tiếp đưa tới doanh trướng của bổn vương.”

Hộ vệ vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng, vương gia.”

Sau đó liền lui ra ngoài.

Phong Bạch Tô cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm tính tình ngoan dịu, chậm rì rì tiến vào doanh địa.

Nàng vừa tiến vào liền nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người đang tập luyện trong buổi sáng ở trong doanh.

Mọi người nhìn thấy nàng tiến vào với một thân y phục hồng đào, bộ dáng diễm lệ, cưỡi một con ngựa thắt kiểu nhi lang. Vừa thấy người đến chính là con cháu thế gia được nuông chiều từ bé. So các nàng ở trên chiến trường c.h.é.m giết.

Các tướng sĩ ngày qua ngày đều ở trong quân doanh huấn luyện, tự nhiên là không quen nhìn Phong Bạch Tô, càng không biết thân phận của nàng.

Nhìn thấy bộ dáng này của nàng về sau, một đám quân sĩ xuất thân thường dân trong nháy mắt liền nhăn mày.

“Này là quý nữ ăn chơi trác táng nhà ai? Sao lại chạy đến Kinh Kỳ Doanh này của chúng ta?”

“Chẳng lẽ là lại cùng người nào đó đánh cược thua? Xông vào chỗ này của chúng ta tỉ thí?”

“Tên tiểu bạch kiểm này lớn lên so với các nhi lang kia còn xinh đẹp hơn, lúc nhìn đến chúng ta chắc sẽ không bị chúng bị dọa cho quỳ xuống!”

“Ha ha ha, ngươi như mà cũng biết so đấy, không hổ là cho ngươi đọc qua mấy ngày thi thư!”

Mọi người nhìn về phía Phong Bạch Tô với ánh mặt khinh thường lại khinh miệt, trong miệng không ngừng nói ra những lời trêu đùa.

Đám quân sĩ các nàng không quen nhìn nhất là các quý nữ được nuông chiều từ bé của đám con cháu thế gia, không có bản lĩnh, chỉ biết lấy gương mặt xinh đẹp đi lừa gạt đám tiểu nam nhi.

Phong Bạch Tô làm như không nghe thấy lời đùa giỡn của những người kia, thân mình lười nhác ngồi trên lưng huyết mã, dương dương tự đắc.

Lúc này hộ vệ cũng vừa đến liền đã thấy dáng vẻ của nàng.

Nàng đầu tiên là hơi nhíu mày sau đó mới hướng đám quân sĩ đang tụ tập ở đó mà quát: “Yên lặng!”

Chúng quân sĩ đều biết nàng là hộ vệ bên người của Trấn Bắc Vương tự nhiên sẽ không dám bất kính. Lập tức nghiêm túc lại, tiếp tục bài huấn luyện buổi sáng.

Lúc vậy hộ vệ lúc này mới lướt qua các nàng đi tới trước mặt Phong Bạch Tô, bắt đầu hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Thất điện hạ.”

Sau đó cũng không đợi Phong Bạch Tô đáp lại, không lạnh không nhạt nói tiếp: “Mời Thất điện hạ đi theo mạt tướng qua bên này, Vương gia đã ở trong trướng chờ.”

Phong Bạch Tô thấy biểu tình lạnh nhạt của nàng, nhẹ nhàng hạ mi. Xoay người xuống ngựa.

Thấy nàng muốn hướng phía trước đi, nàng mới cất giọng kiêu ngạo nói: “Con tiểu huyết mã của bổn điện hạ sẽ được an trí như thế nào? Cần phải chăm sóc cho thật tốt, đây là con mà bổn điện hạ thích nhất đấy?”

Hộ vệ nghe được lời nàng nói về sau mới chuyển mắt chú ý tới. Thời điểm ánh mắt dừng lại ở người huyết mã bên người nàng liền nhịu không được mà nhíu mày lại.

Như thể đây không phải là một con huyết mã mà là một con vật nào đó được các nam tử khuê các yêu thích nuôi dưỡng.

Nàng tròng mắt xoay chuyển, dừng lại ở trên người Phong Bạch Tô. Nhìn thấy nàng bộ dáng bất cần đời, ánh mắt cũng nhịn không được mà lạnh đi vài phần. Nói thẳng ra là trong mắt phủ thêm một tầng sương lạnh: “Còn mong Thất điện hạ yên tâm, vật nhỏ này của ngài sẽ được an trí thật tốt, sẽ không để cho các chiến mã dọa sợ.”

Lời vừa nói ra mang đầy vẻ trào phúng cùng châm chọc. Biểu lộ chướng mắt Phong Bạch Tô.

Phong Bạch Tô lại không cảm thấy lời này của nàng có gì khó nghe ngược lại trong đôi mắt đào hoa còn xẹt qua một tia sung sướng: “Vậy thì đa tạ tướng quân, dù sao thì tiểu huyết mã của bổn điện hạ xác thật rất kiều quý.”

Hộ vệ không nghĩ tới nàng vậy mà lại không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt trong nhất thời vô cùng khó coi.

Không muốn tiếp tục cùng nàng làm càn, chỉ lạnh lùng mở miệng nói: “Thất điện hạ vẫn là mau chút đi, Vương gia sợ là đã chờ lâu rồi.”

Dứt lời cũng không muốn tiếp tục nhiều lời nữa liền xoay người nhanh chóng đi về phía trước.

Phong Bạch Tô nhìn bóng dáng lạnh lẽo của nàng trong đôi mắt đào hoa nhịn không được mà nhè nhẹ cong cong, biểu hiện đối với nàng thập phần vừa lòng.

Ân, chiếu theo tình hình này thì hẳn là qua mấy ngày là nàng có thể trở về đi?

Trong lòng thì nghĩ như vậy như bên ngoài vẫn là bộ dáng thong dong mà dạo bước về phía trước.

Hộ vệ rất nhanh đã nàng đi đến một doanh trướng, nàng tiến vào trong thông báo một tiếng.

Phong Bạch Tô liền nghe thấy từ bên trong một giọng nói trầm thấp truyền tới: “Tiến vào.”

Nghe vậy, Phong Bạch Tô mới cất bước tiến vào.

Vừa tiến vào trong liền thấy Ngụy Vân đang ngồi ở phía sau bàn.

Nàng lúc này rũ mắt, gương mặt nghiêm nghị, mày kiếm sắc bén hơi chau lại, mặc dù nàng chỉ ngồi ở đó nhưng Phong Bạch Tô cũng đã có thể cảm nhận được một thân túc sát chi khí của nàng.

Thật không hổ là Trấn Bắc Vương người đã nhiều lần xông pha chiến trường g.i.ế.c giặc, khí thế này quả thật khó có người nào kháng cự lại được!

Cũng không biết là nàng vô tình hay cố ý mà lại làm như không nghe thấy, để Phong Bạch Tô cứ đứng ở đó.

Phong Bạch Tô thấy vậy cũng nhịn không được mà hạ mi, nàng một chút cũng không khách khí, tùy ý ngồi xuống một cái ghế gần đó.

Nàng cũng không vội mở miệng nói chuyện, từ tốn cầm lấy ấm trà trên bàn đổ ra ly, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vân vê, chậm rì rì uống xuống.

Thời gian một tách trà qua đi, Ngụy Vân đang ngồi ở phía sau bàn rốt cuộc cũng phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn. Giống như bây giờ mới phát hiện Phong Bạch Tô đang ngồi ở trong trướng.

Nàng ánh mắt sắc bén, trầm giọng gọi: “Thất điện hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-10-ty-thi.html.]

Phong Bạch Tô thấy vậy mới buông chung trà trong tay ra, đứng dạy hướng nàng chắp tay có lệ nói: “Trấn Bắc Vương.”

Ngụy Vân thấy nàng như vậy không tự giác mà tăng thêm mấy phần uy áp, ánh mắt giống như d.a.o găm dò xét nhìn nàng một lần.

Vốn cho rằng vị hoàng nữ nổi tiếng là ăn chơi trác táng này sẽ bị dọa sợ, lại thấy nàng làm như không hề phát hiện, bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ đứng ở nơi đó, kiêu ngạo đến cực điểm.

Thấy vậy, đôi mắt đen sắc bén của nàng nhịn không được mà hơi híp lại, ý vị thâm trường mà nhìn Phong Bạch Tô.

Vị Thất điện hạ an chơi trác táng trong lời đồn này thật ra cũng có mấy phần ý tứ…

Ngụy Vân thân hình hơi hướng về phía trước, nhìn nàng thong thả mở miệng: “Thất điện hạ nếu như đã tiến vào Kinh Kỳ Doanh bên trong, như vậy phải tuân theo quy củ của bổn vương. Trong Kinh Kỳ Doanh này không dùng quyền thế để so mà là dùng nắm đ.ấ.m để nói chuyện. Nếu Thất điện hạ đã là phó quan của Kinh Kỳ Doanh này, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, chỉ cần đánh bại được các nàng thì mới có thể khiến cho các nàng tâm phục khẩu phục, mới có thể coi là chân chính gia nhập Kinh Kỳ Doanh này.”

“Nếu không…”, nàng giọng điệu xoay chuyển, thanh âm lạnh lùng: “Điện hạ sợ là muốn đường cũ quay trở về.”

Sau khi nàng nói xong liền thấy đôi mắt đào hoa của Phong Bạch Tô hơi sáng lên. Lại híp mắt lạnh giọng bổ sung một câu: “Bổn vương khuyên Thất điện hạ nên nghiêm túc tỷ thí. Trong quân doanh này luận võ không phải giống như mấy trò chơi đồ hàng của đám con nít, bị thương hoặc c.h.ế.t đều có khả năng.”

Nàng lời này còn mang theo mấy phần ý tứ, Phong Bạch Tô môi đỏ nhẹ cong lên, không chút để ý trả lời: “Đây là tự nhiên, bổn điện hạ nhất định sẽ toàn lực đối phó.”

—-----------------------------

Tin tức Thất hoàng nữ gia nhập Kinh Kỳ Doanh muốn luận võ trong nháy mắt đã được truyền khắp toàn bộ Kinh Kỳ Doanh.

Đặc biệt là hôm nay đám sĩ mới huấn luyện buổi sáng xong, càng lũ lụt báo danh, gấp gáp chờ không nổi mà muốn đem tên tiểu bạch kiểm kia nằm ở trên mặt đất mà đánh.

Thời gian chính ngọ vừa điểm cũng là lúc mặt trời lên cao nhất, mặt dù đã tiến vào mùa thu nhưng tiết trời vẫn như cũ nóng rát.

Lúc này tại Diễn Võ Trường đã có rất nhiều người vây lại, tất cả đều hướng ánh nhìn về thân ảnh lười biếng đang ở trên lôi đài, trong mắt tràn đầy kích động nóng lòng muốn thử.

Ngụy Vân đứng ở một nơi râm rát trong Diễn Võ Trường, nhìn về phía các tướng sĩ đang kích động bên dưới trầm giọng tuyên bố: “Sở Hữu quân nghe lệnh! Phàm là có người không phục đều có thể lên lôi đài tỷ thí. Thẳng cho đến người cuối cùng khiêu chiến xong, trận luận võ này mới được coi là kết thúc!”

Lời này vừa nói ra trong nháy mắt các tướng sĩ ở phía dưới trở nên hưng phấn.

Này chẳng phải là đang nói, mỗi người cảm thấy không phục đều có thể đi lên đem người đánh một trận sao?

Quả nhiên nói về tàn nhẫn độc ác không ai qua được Trấn Bắc Vương!

Ở trên đài thời điểm Phong Bạch nghe được hai lời cuối cùng của Ngụy Vân gương mặt tươi cười liền cứng lại.

Nàng đây là đang có ý tứ gì? Cái gì mà đến người cuối cùng khiêu chiên xong, luận võ mới kết thúc?

Dưới này có hơn hai trăm người, mỗi người đánh cho nàng một trận, chẳng phải là trực tiếp chơi c.h.ế.t nàng sao?

Gương mặt tươi cười của Phong Bạch Tô dần biến mất, lại nhìn thấy Ngụy Vân ở nơi xa hướng nàng hơi hơi mỉm cười, trong lòng nàng cảm thực nực cười.

Nữ nhân này quả là đủ tàn nhẫn với lão nương!

Nàng ở trong lòng thì muốn đánh thua để có thể nhanh chóng trở về cung nhưng kế hoạch này của nàng đã bị bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước, chuyện này đã thành công khiến cho tâm tình của Phong Bạch Tô trở nên hậm hực.

Nhìn đến tên tiểu binh đầu tiên đang xông lên trong đôi mắt đào hoa của nàng ẩn chứa mấy phần khó chịu.

Không chờ nữ nhân kia đến gần mình Phong Bạch Tô đã trực tiếp vươn chân dài, ‘phanh’ một tiếng đem người kia trực tiếp đạp đi xuống!

Trong nháy mắt phía dưới vang lên một trận tiếng hít khí.

Mới nãy trong Diễn Võ Trường còn rất ồn ào trong nháy mắt đã an tĩnh xuống.

Ngụy Vân nhìn thấy động tác nàng ra tay lưu loát sạch sẽ, mày kiếm nhịn không được mà nhẹ dãn ra.

Bên trên Diễn Võ Trường, Phong Bạch Tô nhìn đến nữ nhân bị nàng đá ra bên ngoài, môi đỏ nhẹ câu: “Xin lỗi, hồi nãy không cẩn thận không khống chế tốt lực đạo, ngươi không sao chứ?”

Nữ nhân nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của nàng, chỉ cảm thấy nàng đây là đang cười nhạo nàng.

Nàng chịu đựng vùng bụng đau nhức đứng dậy, cắn răng trả lời: “Đa tạ Thất điện hạ đã quan tâm, mạt tướng không sao.”

Nghe vậy Phong Tô cũng không để ý lắm mà nhẹ nga một tiếng, đôi mắt đào hoa nhìn xuống mọi người, có chút không để ý mở miệng nói: “Còn có ai muốn lên tỷ thí thì động tác nhanh lên một chút, bổn điện hạ còn phải trở về ăn cơm nữa.”

Thái độ kiêu ngạo này của nàng trong nháy mắt đã khiêu khích đã khiến rất nhiều người tức giận!

Tuy rằng động tác ra tay vừa nãy của nàng rất lưu loát và sạch sẽ nhưng cũng là do thái độ khinh địch của tướng sĩ kia mới có thể để cho nàng có cơ hội đá trúng.

“Ta lên!”

Từ phía dưới một giọng nói thô bạo vang lên đồng thời một nữ nhân thân hình cường tráng sải bước tiến lên Diễn Võ Đài.

Nàng cả người cơ bắp rắn chắc, quần áo dày rộng cũng không thể che giấu được cơ bắp của nàng.

Nàng khuôn mặt hung thần trừng mắt nhìn về phía Phong Bạch Tô, trong ánh mắt tàn nhẫn như ngàn mũi d.a.o nhắm về phía nàng.

Phong Bạch Tô lúc này cũng đã bình tĩnh hơn, khôi phục lại bộ dáng lười biếng thường ngày.

Đôi mắt đào hoa phong tình nhìn về phía nữ nhân một thân cơ bắp rắn chắc, trong ánh mắt nhìn về phía nàng cũng mang mấy phần xuất thần.

Chỉ vì nữ nhân kia mà cuộc sống cá mặc của nàng đã một đi không trở lại.

Nữ nhân thấy nàng phát ngốc đang một chỗ trong nháy mắt liền nổi trận lôi đình, lập tức hướng nàng vọt tới.

Phong Bạch Tô thân hình nhanh nhẹn né tránh, xoa lấy nàng cánh tay rồi trốn đi, trong nháy mắt nàng đã xuất hiện ở phía sau.

Mọi người ở đây đều cho rằng nàng sẽ nhân cơ hội này mà đem nữ nhân kia đá xuống đài giống lúc nãy.

Kết quả nàng lại không có động tác gì mà là kiên nhẫn chờ đợi nữ nhân kia ổn định cơ thể xoay người lại.

Thấy vậy trong ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng cũng mang theo mấy phần đè nén, chỉ cảm thấy trong lòng có một cổ buồn bực không biết từ đâu.

Ngụy Vân ở cách đó không xa nhìn về phía này, nhìn thấy hành động này của nàng cũng nhịn không được mà nhẹ nhíu mày.

Nàng đây là lại đang muốn chơi cái gì đây?

Bên trên Diễn Võ Đài, Phong Bạch Tô lại một lần nữa vui sướng, môi đỏ khẽ câu lên.

Bởi vì nàng vừa rồi chợt nảy ra một ý tưởng, lại nghĩ đến đây có thể là một biện pháp cứu chữa tốt.

Có lẽ giấc mộng làm một con cá mặn của nàng có thể được cứu rồi!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...