NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 8: Suy đoán

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:11:36
Lượt xem: 49

Thời gian trôi qua khoảng chừng nửa nén nhang, hai người phía dưới cuối cùng cũng tức giận rời đi.

Phong Bạch Tô thấy vậy, cánh tay thon dài hữu lực ôm lấy Ngụy Kinh Mặc từ trên cây bay xuống.

Ngụy Kinh Mặc từ lúc đó đến giờ đầu vẫn luôn rũ xuống, lúc cảm giác được cánh tay bên hông dùng sức về sau, hắn theo bản năng vươn cánh tay ôm lấy cổ Phong Bạch Tô.

Thân hình đơn bạc không tự giác mà dán sát vào người nàng, trong nháy mắt cả người đều là hương hoa ngào ngạt bao phủ, làm đôi mắt thanh lãnh lại đam mạc ấy của hắn nhịn không được mà có chút m.ô.n.g lung.

Phong Bạch Tô đứng yên được lúc lâu mà thấy người trong lòng vẫn còn đang ngơ ngác ôm lấy cổ nàng, giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc: “Như thế nào? Đây là đang luyến tiếc bổn điện hạ nên không muốn buông ra sao?”

Thanh âm lười biếng lại tản mạn truyền đến, Ngụy Kinh Mặc nháy mắt hồi thần lại lập tức buông tay rời khỏi người nàng.

Đầu thu tiết trời có hơi lạnh, khi nãy hắn vẫn luôn ở trong lòng Phong Bạch Tô, hơn nữa trong lòng lúc ấy còn đang khẩn trương nên không có cảm giác lạnh. Lúc này gió lạnh thổi tới, cả người ướt sũng, lại xuyên đơn bạc tuyết y lại dính sát vào thân thể mảnh khảnh của hắn, nháy mắt lạnh lẽo thất xương.

Hắn thân thể nhịn không được mà khẽ run lên, môi mỏng lại càng thêm mấy phần nhợt nhạt.

Ngụy Kinh Mặc có chút không biết phải làm sao mà đứng tại chỗ, lúc muốn mở miệng nói cái gì đó thì có một kiện áo gấm đỏ mang theo hương hoa ngào ngạt từ đâu ập đến.

Bên tai vang lên một tiếng than nhẹ, giọng nói vẫn mang theo mấy phần lười nhác như chủ nhân nó: “Tiểu công tử thân thể đúng là kiều quý*.”

*Kiều quý: cao quý, yếu ớt thường chỉ những người có thân thể yếu ớt nhưng mang thân phận cao quý.

Chờ hắn đem áo gấm trên đầu khoác lên người thời điểm, thân ảnh nữ tử đã sớm không còn ở đó.

Đầu ngón tay Ngụy Kinh Mặc sớm đã bị nước lạnh trong hồ là cho tái nhợt đến trong suốt giờ đây lại gắt gao nắm lấy áo gấm đỏ, ánh mắt nhìn lại nơi nữ tử đã đứng kia nãy vô pháp hoàn hồn.

—---------------------------

Phong Bạch Tô sau khi rời đi cũng không quay trở lại Hồng Phong Viên mà trực tiếp quay trở về Thanh Phong điện.

Sau khi Thông Bạch vội vã trở về, vừa bước vào trong đã thấy điện hạ nhà mình đang nằm ở trên giường, trong tay là một quyển thoại bản buồn chán lật xem.

Thấy vậy, nàng mới có thể ở trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngước mắt lên lại thấy Phong Bạch Tô trên người chỉ xuyên một thân nội bào về sau liền có chút kinh ngạc hỏi: “Điện hạ, ngoại bào của người đâu?”

Phong Bạch Tô sau khi thấy người bước vào là nàng về sau, mắt cũng chưa từng rời khỏi thoại bản trong tay. Thanh âm không chút phập phồng hàm hồ trả lời: “Thích giúp đỡ mọi người đi.”

“Vâng?” Thông Bạch không hiểu ra sao, có chút khó hiểu hỏi: “Điện hạ, cái gì mà thích giúp đỡ mọi người?”

Phong Bạch Tô lại không trả lời nàng mà là nói sang chuyện khác: “Ngươi chạy gấp như vậy làm cái gì? Đã phát sinh chuyện gì rồi?”

Vừa nghe nàng hỏi như vậy Thông Bạch mới nhớ tới. Đột nhiên đập tay lên trán một cái: “A đúng rồi! Điện hạ, Hồng Phong Viên hồi nãy đã xảy ra một chuyện lớn!”

“Ân?”

Thông Bạch có chút kích động nói: “Khi nãy sau khi người rời đi không lâu thì Phượng hậu cũng rời đi. Chỉ còn mấy vị Quý quân là còn lưu lại ở đó. Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt, ai ngờ đột nhiên có một cung hầu xông vào nói là Ngụy công tử Trấn Bắc Vương rơi nước. Mọi người lập tức vội vàng hướng bên hồ chạy tới, kết quả là không thấy ai ở đó.  Đúng lúc này, Ngụy công tử lại đột nhiên xuất hiện, nhìn mọi người đang vây xung quanh hồ hỏi vài câu. Mọi người lúc này mới phát hiện là mình bị lừa. Mà cung hầu giả truyền tin tức vì không kịp chạy mà bị bắt được!”

“Sau đó thì sao?”

Thông Bạch sau khi đã hơi hoà hoãn lại lúc này mới cảm thấy là lạ nói: “Ngài biết cung hầu bị bắt kia là của ai không? Là cung hầu bên người của Tứ hoàng nữ đang bị cấm túc.”

Thời điểm nàng nói tới đây cả người đột nhiên run lên, phảng phất như là nghĩ tới chuyện gì đó.

“Điện hạ, ngài có phải cũng cảm thấy chuyện này có gì cổ quái phải không? Cung hầu bên người Tứ hoàng nữ như thế nào lại ở đó?”

Phong Bạch Tô nghe được lời nàng nói về sau lại nghĩ tới ngày hôm nay ở bên hồ nhìn thấy hai đạo thân, trong lòng nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.

Sợ là có người bị người khác gài bẫy, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau! Vốn cho rằng chính mình là thợ săn lại không ngờ bản thân lại là con mồi cho kẻ khác.

Người hôm nay xuất hiện bên hồ có lẽ là Tứ hoàng nữ đang bị phạt cấm tứ.

Sợ là nàng đối với Ngụy Kinh Mặc sớm đã nổi lên tâm tư, cho nên mới thiết kế một màn rơi xuống nước này. Lại kêu người thông tri đến bên Hồng Phong Viên. Đến lúc đó ở trước mặt mọi người, hai người bọn họ có tiếp xúc da thịt. Ở cái thời đại xem trong danh tiết của nam tử hơn tính mạng, thì cho dù Ngụy Kinh Mặc có là đích công tử Trấn Bắc Vương phủ, cũng chỉ có thể gả cho nàng mà thôi.

Chỉ tiếc là một màn này lại bị nàng cố tình phá hỏng!

Hơn nữa còn có người là hoàng tước ở sau, làm người đi truyền tin thành cung hầu thân cận của Tứ hoàng nữ. Cứ như vậy chỉ cần là người có đầu óc thì đều có thể nghĩ đến nàng đây là đang tự biên tự diễn một màn này.

Phong Bạch Tô nhịn không được mà khẽ cong môi, nhưng thật ra nàng có chút tò mò là ai làm muốn hãm hại Tứ hoàng nữ còn muốn hủy thanh danh của Ngụy Kinh Mặc?

Thủ đoạn nhất tiễn song điêu này nhưng thật ra cũng không tồi!

—------------------------------

Trấn Bắc Vương phủ

Vãn Nguyệt các

Ngụy Kinh Mặc bởi vì rơi xuống nước lại bị kinh hách*, ngay khi vừa hồi phủ liền bị nhiễm phong hàn mà hơi sốt nhẹ.

*Kinh hạch: sợ hãi

Thẩm Khác ngồi ở đầu giường, đem khăn ướt đắp ở trán hắn thay đổi một lần, trong mắt đều là thương tiếc: “Con của ta ngươi chịu khổ rồi!”

Giọng nói rơi xuống về sau trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia tàn nhẫn: “Ngươi yên tâm, phụ thân nhất định sẽ đòi lại cho ngươi một cái công đạo.”

Ngụy Kinh Mặc hàng lông mi lại dài lại mảnh của hắn khẽ run lên, chậm rãi mở mắt. Có thể là vì bị bệnh mà trong đôi mắt trước nay vốn thanh lãnh lại mang theo mấy phần hơi nước, làm hắn nhìn qua có chút mảnh mai.

Giọng nói cũng có chút khàn khàn: “... Phụ thân, Tứ hoàng nữ tuy khó thoát liên can. Nhưng mà sau lưng còn có những kẻ khác muốn lấy việc này thiết kế hãm hại ta và Tứ hoàng nữ.”

Thẩm Khác nghe được giọng nói suy yếu của hắn lại càng đau lòng hơn.

Ngụy Kinh Mặc là tiểu nhi tử mà hắn yêu thương nhất, Đại nữ nhi cùng Nhị nữ nhi từ nhỏ đã không ở bên cạnh hắn, chỉ có tiểu nhi tử này là đích thân hắn nuôi lớn. Ngụy Kinh Mặc từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, mấy năm qua vẫn luôn ở trong khuê phòng tĩnh dưỡng, tuy nhìn qua tính tình có chút lãnh đạm nhưng thật chất bên trong cực kỳ đơn thuần.

Mỗi lần nghĩ đến hắn tính tình như vậy, lại chỉ có thể nhì hắn gả vào trong hoàng thất. Thẩm Khác liền cảm thấy thống hận không thôi.

Cũng chính bởi vì vậy mà mỗi khi đối đãi với tiểu nhi tử này luôn mang theo cưng chiều cùng mấy phần áy náy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-8-suy-doan.html.]

Thẩm Khác nhật thời nhìn không mà đau lòng thấp giọng khóc: “Ca nhi ta số khổ, là phụ thân vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi gả vào hoàng gia nơi ăn thịt người không nhả xương kia. Hiện giờ còn chưa có xuất giá đã phải chịu tội như này rồi!”

Thời điểm Trấn Bắc Vương Ngụy Vân vừa mới tiến vào liền nghe được từ trong phòng vang một trận tiếng khóc truyền đến.

Nàng mày kiếm hơi chau lại, bước nhanh vào phòng: “Đây là lại làm sao?”

Phó hầu đang ở bên hầu hạ nhìn thấy nàng đến về sau liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Vương gia.”

Ngụy Vân giơ tay hướng bọn họ ra hiệu lui ra sau đó đi vòng qua bức bình phong. Nhìn thấy Thẩm Khác ngồi ở mép giường trên tay còn đang cầm khăn lau qua nước mắt, giọng nói cứng nhức cũng mang theo mấy phần ôn nhu: “Đang êm đẹp như thế nào lại khóc?”

Thẩm Khác nhìn thấy người đến là nàng liền trừng mắt liếc nhìn một cái, mặt đầy oán trách: “ Cái gì mà êm đẹp! Mặc ca nhi chịu tội lớn như vậy, ngươi làm mẫu thân thì tốt rồi, chẳng chịu quan tâm hắn. Hiện tại còn không cho người phụ thân là ta khó chịu hay sao?”

Ngụy Vân thấy hắn đột nhiên tức giận, bộ dáng có chút ngượng ngùng hướng tiểu nhi tử đang nằm trên giường ra hiệu, muốn hắn thay nàng nói đỡ vài câu.

Ai ngờ Ngụy Kinh Mặc lại làm như không nhìn thấy. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Kinh Mặc rồi bất đắc dĩ tiến đến chỗ của Thẩm Khác lấy khăn lụa trong tay hắn nhẹ lau nước mắt cho hắn.

Có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng dỗ dành: “Bốn vương như thế nào không quan tâm hắn? Mắc Nhi là nhi tử của bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ không để yên cho những kẻ đã tính kế hắn. Chuyện này ngươi cứ yên tâm đi! Giao cho bổn vương giải quyết được chứ?”

Thẩm Khác lại hướng nàng khẽ hừ một tiếng rồi cũng không nói gì coi như là đồng ý với lời nàng nói.

Hai người họ cũng coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình nghĩa tự nhiên sâu đậm. Trong phủ ngoại trừ khi còn trẻ, lão thái quân còn sống được Nữ hoàng ban thưởng  hai vị trắc hầu. Thì cùng những danh môn quý tộc khác so sánh mà nói hậu viện Trấn Bắc Vương còn tương đối đơn giản.

Dù sao thì ở cái thời đại này, tam phu tứ hầu cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Thậm chí còn có nữ nhân đem chuyện hậu viện ra khoe để chứng minh bản thân thể lực cường hãn.

Ngụy Kinh Mặc nằm ở trên giường nhìn xem mẫu thân dỗ dành thật tốt phụ thân, lại đưa đôi mắt sắc bén nhìn lại đây: “Ngươi ngoại trừ ở bên hồ nhìn thấy Tứ hoàng nữ còn có hay không nhìn thấy những người khác?”

Nghe nàng hỏi vậy trong đầu Ngụy Kinh Mặc lập tức thoáng qua một thân ảnh lười biếng lại đạm mạt.

Trong mắt hắn thoáng xẹt qua một tia đạm sắc, khẽ cắn môi lắc lắc đầu nói: “Không có. Chỉ nhìn thấy Tứ hoàng nữ mang theo một người cung hầu xuất hiện ở bên hồ thôi.”

Ngụy Vân thần sắc nghi hoặc nhìn hắn vài lần, chậm rãi mở miệng nói: “Được, người hảo hảo nghỉ ngơi đi! Những việc còn lại người không cần để ý đến.”

Dứt lời liền nắm tay Thẩm Khác hướng bên ngoài mà đi.

Vừa đi vừa nói chuyện: “Để hắn hảo hảo nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng đừng ở đây quấy rầy hắn.”

Thẩm Khác lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn vài lần rồi mới chịu theo Ngụy Vân cùng nhau rời đi.

Sau khi hai người họ rời đi, Đông Thanh cùng Đông Qua lập tức tiến vào bên trong.

Thấy Ngụy Kinh Mặc muốn từ trên giường ngồi dậy liền vội vàng đem gối dựa để ở sau lưng hắn, làm hắn có thể thoải mái dựa vào.

Đông Thanh nhìn thấy Ngụy Kinh Mặc sắc mặt tái nhợt, suy yếu có chút đau lòng nói: “Công tử, ngài cảm thấy thế nào rồi?”

Đông Qua cũng là mặt đầy khẩn trương nhìn xem thấy hắn.

Hai người trong lòng thập phần áy náy. Đều cảm thấy là bởi vì bọn họ không theo sát công tử mới để cho kẻ xấu có cơ hội làm hại.

Ngụy Kinh Mặc nhìn hai người họ rồi cười nhạt một tiếng.

Đôi mắt thanh lãnh hơi lóe, đột nhiên mở miệng hỏi: “Kiện áo gấm đỏ kia vẫn còn giữ lại chứ?”

Đông Qua lập tức trả lời: “Công tử, vẫn còn giữ.”

Sau đó xoay người đi đem y phục cầm lại đây.

Đông Thanh không giống như Đông Qua ngốc như vậy. Nhìn ra được đó là ngoại y của nữ tử, hắn khẽ liếc nhìn thần sắc Ngụy Kinh Mặc, nhỏ giọng dò hỏi: “Công tử, áo gấm này là?”

Hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Ngụy Kinh Mặc tự nhiên cũng đã thấy qua không ít thứ tốt.

Áo gấm đỏ này được dệt vô cùng tình tế, bên trên còn có thêu tơ vàng, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ.

Đông Thanh trong lòng cũng đã lờ mờ đoán được mấy phần nhưng lại không dám nói ra.

Ngụy Kinh Mặc vươn ngón tay mảnh khảnh thon dài khẽ vuốt ve chiếc áo gấm, cũng không hề giấu giếm mà nói: “Là người đã cứu ta tặng. Các ngươi hảo hảo lưu lại, lần sau gặp lại sẽ trả cho nàng.”

Nói rồi lại đem áo gấm đưa qua cho Đông Qua.

Đông Qua vội vàng lại cẩn thận nhận lấy, lại chạy đem áo gấm đi cất.

Hắn tuy rằng trước nay không có quá chú tâm vào mọi chuyện nhưng cũng có thể biết đây là đồ của nữ tử. Công tử nhà hắn vẫn còn là một ca nhi chưa qua xuất giá, nếu bị phát hiện ở trong khuê phòng giấu y phục của nữ tử nhất định sẽ là hỏng thanh danh. Hắn nhất định phải hảo hảo giấu đi.

—---------------------------------

Cẩm Hoa các

Thẩm Khác cùng Ngụy Vân cùng nhau tiến vào trong phòng về sau, hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp. Nhịn không được mà hướng Ngụy Vân đang ngồi ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy Mặc Nhi có không đó không thích hợp? Giống như hắn đang che giấu chuyện gì đó.”

Ngụy Kinh Mặc là một tay hắn nuôi lớn, Thẩm Khác đối với cảm xúc của hắn có biến hóa hay không tự nhiên quen thuộc.

Ngụy Vân thấy hắn mặt ủ mày chau liền rót cho hắn một chén trà nóng. Đôi mắt đen xẹt qua một tia ý cười: “Ngươi còn không phát hiện Mặc Nhi từ đầu đến cuối đều chưa từng nhắc đến người đã cứu hắn là ai sao?”

Thẩm Khác nghe vậy thì ngẩn người !ra, rốt cuộc cũng phản ứng lại. Trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc: “ Vậy hắn vì sao lại giấu giếm chúng ta? Nếu đã có ân cứu mạng vậy chúng ta nhất định phải đến cửa cảm ta một phen!”

Thấy hắn còn có chút mơ hồ không hiểu, Ngụy Vân trong mắt ý cười lại càng sâu: “Ngươi cảm thấy ở trong hoàng cung này có thể tự do hành động, còn có thế khiến cho Mặc Nhi yên lặng không nói?”

Thẩm Khác đôi mắt trợn tròn lên, nhìn nàng suy đoán nói: “Ý của ngươi là hoàng nữ?”

Ngụy Vân một lão thần đã gặp qua nhiều chuyện, bưng chén trà lên nhấp nhẹ một ngụm. Chậm rãi mở miệng nói: “Tám chín phần mười là như vậy.”

Thẩm Khác lại nhíu mày: “Nhưng sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là Ngũ hoàng nữ?”

Ngày hôm nay hắn ở tuyển quân yến cũng có gặp qua nàng, xác thật đã thay đổi không ít!

So với bộ dáng hoang đường, bất tài trước kia thì bây giờ quả thật thu liễm không ít, cả người đều là khí chất lạnh lẽo, sát phạt. Nói chuyện nhìn qua cũng trầm ổn nội liễm. Kỳ thật cũng làm hắn có chút ngoài ý muốn.

Ngụy Vân lại lắc lắc đầu: “Vẫn còn chưa biết được, bất quá nếu thật là nàng, xem thái độ đó của Mặc Nhi, gả cho nàng cũng có thể.”

“Này vẫn là chờ xem đi, ta đi thăm Mặc Nhi xem hắn đã đỡ hơn chưa.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...