NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 4: Gặp mặt

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:04:03
Lượt xem: 66

Sau khi Ngụy Kinh Mặc rời khỏi Văn Uyên Các, Đông Thanh và Đông Qua đang cùng nhau canh giữ ở Thiên Điện vội vàng chạy ra tới.

Nhìn hắn nôn nóng hỏi: “Công tử, người không sao chứ?”

Thấy bộ dáng sốt ruột của hai người, Ngụy Kinh Mặc dừng chân lại, đem tầm mắt dừng lại ở trên người hai người.

Đạm mạt nói: “Không có chuyện gì, không cần lo lắng.”

Nghe vậy, hai người lúc này nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Đông Qua vỗ về lồng n.g.ự.c mình, may mắn nói: “Thời điểm mới vừa nghe giọng của Thất điện hạ, thật là hù c.h.ế.t chúng ta! May mắn công tử không có xảy ra chuyện gì!”

Đông Thanh cũng ở bên cạnh gật đầu: “Nghe nói Thất điện hạ phong lưu, trêu chọc không ít nam nhi!”

Hắn nhìn sang bên cạnh, hạ giọng tiếp tục nói: “Nghe nói Thất điện hạ trong hậu viện có không ít người. Đặc biệt yêu thích các nam nhi lớn lên tuấn tú xinh đẹp!”

Đông Qua ở bên cạnh nghe vậy, cũng hạ giọng nói tiếp: “Nghe nói Thất điện hạ thu nạp vào  trong hậu viện không ít người. Đặc biệt là những nam nhi lớn lên tuấn tú xinh đẹp!”

Dứt lời, hắn lén liếc nhìn gương mặt xinh đẹp xuất trần, tinh xảo như ngọc của công tử nhà hắn. Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy sợ.

Thời điểm vừa nhìn thấy Thất điện hạ đi vào Văn Uyên Các, trong lòng hai người đều bị dọa không nhẹ.

Nghe nói Thất điện hạ này không chỉ phong lưu, vẫn là một người có tính tình không tốt. Vạn nhất coi trọng công tử bọn họ, thân thể kiều quý của công tử bọn họ nào là đối thủ của nàng?

Quan tâm tấc sẽ loạn. Hai người hiển nhiên đã quên những gì lão Thái Phó đã căn dặn khi còn ở Văn Uyên Các!

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc cũng không còn lời gì để nói.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, hàng lông mi nhẹ rũ xuống, che khuất suy nghĩ trong mắt.

Nghĩ đến vừa nãy người nọ liếc mắt nhìn đến hắn, trong mắt tuy có kinh diễm nhưng lại không có sự dâm tà.

Đôi mắt đào hoa kia nhìn như phong lưu đa tình trừ bỏ lúc đầu có chút kinh diễm, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường không có chút gợn sóng.

Bất quá chỉ tùy ý liếc mắt nhìn hắn sau đó lập tức thu về cực nhanh.

Nhìn như phong lưu đa tình nhưng thật ra lại cực kỳ lạnh nhạt!

Ngụy Kinh Mặc cũng không biết có phải hay không người hoàng gia ai cũng như vậy đều có hai khuôn mặt, vẫn là người này thâm tàng bất lộ.

Cung điện của Nhị hoàng tử nằm ở phía sau rừng trúc.

Hắn là nhi tử của Phượng hậu, cùng Ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi là tỷ muội thân sinh.

Lúc còn nhỏ từng gặp qua Ngụy Kinh Mặc một lần, vừa nhìn đã thích khí chất độc đáo của hắn, nên thường thường liền thích triệu hắn tiến cung cùng chơi.

Ngụy Kinh Mặc mang theo Đông Thanh cùng Đông Qua sau khi hướng thủ thị vệ chào hỏi, lúc này mới cất bước đi vào.

Vừa mới bước vào, liền nghe bên trong truyền đến một trận hoan thanh tiếu ngữ.

“Hoàng tỷ, ngươi thật là lợi hạ! Minh nhi cũng không phải là đối thủ của ngươi!”

Theo sau đó là một đạo thanh âm trầm thấp nở nụ cười: “Tiểu gia hỏa ngươi như vậy mà cũng thật ngọt nha.”

Bước chân Ngụy Kinh Mặc có chút đình trệ, mày đẹp nhịn không được mà hơi chau lại.

Không chờ hắn xoay người rời đi, đã bị cung hầu chờ ở bên ngoài nhanh mắt nhìn thấy.

Liền vội vàng chạy chậm lại đây hành lễ: “Ngụy công tử, ngài đã tới. Chủ tử đã sớm chờ không kịp!”

Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh tươi đẹp từ bên trong chạy tới. Đúng là đương kim Nhị hoàng tử Phong Quyết Minh!

Hắn năm nay mới chín tuổi, khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt hạnh xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát rộng rãi, ngày thường cũng rất được Phượng hậu cùng Nữ hoàng sủng ái.

Sau khi nhìn thấy Ngụy Kinh Mặc đang đứng ở bên ngoài, mắt hạnh của hắn sáng lên, lập tức chạy đến bên người hắn ôm lấy cánh tay hắn. Vui vẻ nói: “Kinh Mặc ca ca, ngươi như thế nào bây giờ mới đến! Minh nhi chờ ngươi đã lâu!”

Nói rồi liền lôi kéo hắn hướng bên trong phòng đi đến.

Ngụy Kinh Mặc lại bất động thanh sắc đem cánh tay hắn kéo ra, đứng tại chỗ cười nhạt nhìn hắn: “Sao có thể để điện hạ gọi ta một tiếng ca ca? Kinh Mặc cảm thấy hổ thẹn không dám nhận! Vừa nãy nghe ở bên trong còn có tiếng của người khác, Kinh Mặc hiện giờ không tiện bước vào.”

Sau khi Phong Quyết Minh thấy hắn cự tuyệt mình, lập tức có chút không vui bĩu bĩu môi, trong lòng có không cao hứng.

Người ở trong nhà phảng phất nghe thấy lời Ngụy Kinh Mặc nói liền đi từ bên trong bước ra.

Đó là Ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi.

 Sắc mặt nàng lúc này có chút khó coi, đôi mắt sắc bén hơi chau lại.

Vốn dĩ hôm qua sau khi nàng mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn có chút hỗn loạn, lại gặp mấy người tỷ muội, cả đêm mới bắt đầu suy nghĩ rõ ràng.

Vốn định ngày hôm sau sẽ hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt, ai mà ngờ vừa mới nằm xuống Phượng hậu liền tìm tới cung điện nàng. Một hai muốn nàng phải đi tới chỗ của Phong Quyết Minh.

Nàng bị làm phiền cũng không còn cách nào khác đành phải đến đây. Mới vừa khách sáo nói được mấy câu mới biết được, nguyên lai là do đích công tử của Trấn Bắc Vương phủ muốn đến đây tìm Phong Quyết Minh.

Phong Bạch Vi ở khoảng khắc mới vừa tỉnh lại, liền từ người hầu bên cạnh biết được một số tin tức.

Tự nhiên cũng có quan hệ đến sự tình của Trấn Bắc Vương phủ.

Trấn Bắc Vương Ngụy Vân, là vương gia khác họ duy nhất ở Phượng Lăng quốc. Bản nhân anh dũng thiện chiến, trên tay nắm ba mươi vạn quân!

Mấy năm nay tuy bà đã bị Nữ hoàng triều về bên trong Phượng Lăng thành. Nhưng hai nữ nhi bà vẫn luôn trấn thủ ở biên cương.

Đại nữ nhi ở Bắc Nhung, được phong là Thường Thắng tướng quân, thủ vệ phía Bắc đại môn Phượng Lăng quốc. Nhị nữ nhi ở Nam Di, được phong làm Uy Võ tướng quân, thủ vệ phía Nam đại môn Phượng Lăng quốc.

Cho nên, cho dù mấy năm nay Nữ hoàng vẫn luôn kiêng kỵ thế lực của phủ Trấn Bắc Vương, nhưng cũng không thể không dựa vào nó.

Có thể nói ngoại trừ người của hoàng thất thì Trấn Bắc Vương phủ là người có địa vị cao nhất trong giới quý tộc thế gia.

Mà vì có thể cùng Trấn Bắc Vương phủ nâng lên một tầng quan hệ, việc kết thân tự nhiên liền trở thành con đường tắt.

Ngụy Kinh Mặc cùng hai vị tướng quân thủ vệ biên cương là quan hệ tỷ đệ ruột thịt, đều là con do chính quân Thẩm thị sở sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-4-gap-mat.html.]

Hai vị tướng quân hàng năm trấn giữ biên quan, việc hôn nhân mà đánh tới Ngụy Kinh Mặc trên người.

Bởi vậy, từ khi Ngụy Kinh Mặc đến tuổi nghị thân về sau, đại môn của Trấn Bắc Vương phủ có thể nói là thiếu chút nữa là bị người cho dẫm nát.

Bất luận là địa vị cùng quyền thế của Trấn Bắc Vương, hay là chính bản thân Ngụy Kinh Mặc thì cũng đã là công tử xuất sắc nhất, diện mạo thanh lãnh xuất trần, cầm kỳ thi họa lại càng tinh thông.

Phượng hậu tất nhiên cũng đánh chủ ý lên người hắn. Dù sao so với những người bình thường khác vẫn tốt hơn nhiều.

Dù sao lấy địa vị cùng quyền thế của Trấn Bắc Vương phủ ở Phượng Lăng quốc, Nữ hoàng chắc chắn sẽ không để cho Ngụy Kinh Mặc gả đến gia đình bình thường. Rốt cuộc binh quyền vẫn còn trong tay Trấn Bắc Vương, còn có hai người tỷ tỷ của hắn, bất luận gả cho ai đều đối với hoàng gia làm bất lợi!

Cho nên, ngay từ khi hắn vừa mới sinh ra, liền đã định sẽ phải gả vào hoàng gia làm con rể. Chỉ khi hắn gả vào hoàng gia, mới có thể khiến Nữ hoàng yên tâm gia tộc bọn họ.

Phượng hậu quả thật là trước kia không có cái ý nghĩ này. Nhưng từ khi Phong Bạch Vi tỉnh lại về sau, thấy nàng tính tình đã trở nên trầm ổn hơn, lúc này mới động tâm tư tới.

Phong Bạch Vi từ sau cửa phòng bước ra, lập tức nhìn thấy thiếu niên tuyết y đứng dưới ánh mặt trời phảng phất giống như trích tiên. Tâm tình bực bội cũng dần hòa hoãn lại, mặt mày sắc bén nhịn không được mà sửng sốt.

Nàng ta vốn cho rằng bên ngoài là một nam tử tô son trát phấn, dù sao nơi này cũng là nữ tôn quốc, đám nam nhi phần lớn đều như vậy.

Nhưng thiếu niên trước mặt bất đồng, làn da như ngọc tinh tế bóng loáng, mặt mày tinh xảo thanh lãnh, trên mặt không hề có những cái kia dấu vết phấn.

Phong Bạch Vi đột nhiên nhìn đến thiếu niên như vậy tinh xảo như ngọc, nhịn không được mà sững sờ tại chỗ nhìn chằm chằm hắn.

Ngụy Kinh Mặc đôi mắt rủ xuống, cảm nhận được có ánh mắt mãnh liệt đang dừng trên người, hắn nhẹ liếc mắt nhìn xem một cái.

Nhìn đến Phong Bạch Vi trong mắt đều là si mê, lại nghĩ đến vừa nãy người nọ chỉ là bất quá nhàn nhạt nhìn thoáng qua, trong lòng không biết như thế nào liền có chút chán ghét.

Lông mi mảnh lại dài rậm rạp mà lại cong vút khẽ run lên hơi hơi rủ xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

Phong Bạch Vi làm nữ chủ dung mạo tự nhiên cũng thập phần xuất sắc, nhưng so với Phong Bạch Tô dung mạo diễm lệ lại bất đồng, nàng ta diện mạo thập phần oai hùng, mày kiếm mắt sáng, thời điểm không cười nhẹ nhấp môi, cả người đều tản ra một loại khí chất lạnh lẽo.

Nàng ta nhanh chóng tiến lên vài bước, lúc cách Ngụy Kinh Mặc còn ba thước liền ngừng lại, thanh âm ôn hòa mở miệng nói: “Không biết Ngụy công tử tới chơi, thật thất lễ,”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc hướng nàng ta hành lễ, thanh âm đạm mạt trả lời: “Ngũ điện hạ nói quá lời.”

Dứt lời, lại rủ mắt đứng ở nơi đó.

 Phong Bạch Vi thấy vậy, cũng biết không nên lại tiếp tục ở lại nơi này. Rốt cuộc thế giới này đối với nam nữ ở chung một phòng thập phần nghiêm khắc.

 Nàng ta vẫn luôn đứng ở bên cạnh Phong Quyết Minh mở miệng nói: “Minh nhi ngươi mang theo Ngụy công tử vào trong chơi đi, hoàng tỷ có còn việc đi về trước. Về sau có thời gian lại đến tìm ngươi.”

Phong Quyết Minh sau khi nghe thấy nàng ta nói như vậy, liền nhịn không được mà nhìn nàng ta một cái.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hoàng tỷ bồi hắn chơi, trước khi nàng căn bản không thèm để ý đến hắn.

Phong Bạch Vi thấy trên mặt hắn có chút mất mát, trong mắt mang theo một tia ý cười, bàn tay hướng hắn xoa xoa đầu nhỏ.

“Hảo, hoàng tỷ đáp ứng với ngươi, về sau nhất định tìm tới chơi với ngươi được không?”

Thấy nàng ta ánh mắt ôn nhu nhìn hắn. Phong Quyết Minh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Hảo, vậy hoàng tỷ nhất định phải nhớ rõ nga!”

Trấn an Phong Quyết Minh xong, Phong Bạch Vi lúc này mới cất bước hướng bên ngoài rời đi.

Lúc đi qua Ngụy Kinh Mặc bên người, nàng ta lễ phép nói: “Ngụy công tử, cáo từ.”

Ngụy Kinh Mặc sau khi nghe được, liền hướng về sau nghiêng người, sau khi kéo ra hai người khoảng cách, mới khuất thân hành lễ nhìn theo hướng nàng ta rời đi.

Thẳng cho đến khi thân ảnh của Phong Bạch Vi hoàn toàn biến mất, hắn lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy.

Phong Quyết Minh tâm tình ảm đạm vài giây về sau, lại lập tức khôi phục như cử. Lôi kéo Ngụy Kinh Mặc hướng trong phòng đi đến.

Hắn ta lôi kéo hắn ở trên giường ngồi xuống, mắt hạnh sáng lấp lánh nhìm chằm hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Kinh Mặc ca ca, người cảm thấy hoàng tỷ ta thế nào?”

Ngụy Kinh Mặc một thân đoan chính ngồi ở trên giường, nghe vậy nhàn nhạt trả lời: “Ngũ điện hạ tự nhiên là khí vũ phi phàm, anh tư bất phàm*.”

*Khí vũ phi phàm, anh tư bất phàm: chỉ một người có khí chất, cùng dung mạo hơn người, thường chỉ những người có tư chất hơn người.

Phong Quyết Minh nghe được lời hắn nói về sau, vui vẻ nở nụ cười, nhìn hắn nhỏ giọng lại hỏi: “Vậy ngươi gả cho hoàng tỷ ta thế nào? Đến lúc đó ngươi liền là ta tỷ phu, chúng ta mỗi ngày có thể cùng nhau chơi!”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc sắc mặt lập tức trầm xuống, giọng nói thanh lãnh: “Điện hạ nói cẩn thận! Từ xưa đến nay hôn nhân đều là lệnh phụ mẫu, lời người mai mối. Việc hôn nhân tự nhiên là do gia phụ lo liệu, sao có thể tùy ý ngôn luận? Chưa kể Ngũ điện hạ thân phận tôn quý, Kinh Mặc bất tài, sao dám trèo cao.”

Phong Quyết Minh nghe hắn nói vậy về sau, lại có chút không có hứng khẽ hừ một tiếng, nhìn hắn lầu bầu: “Cái gì mà trèo cao với không trèo cao, rõ ràng chính là không muốn, thật là không có ánh mắt!”

Ngụy Kinh Mặc sau khi nghe được hắn nhỏ giọng lầu bầu về sau, lại nhẹ rũ mắt không có nói gì. Ánh mắt đạm mạc mà suy nghĩ.

Thời điểm rời đi hoàng cung về sau, Ngụy Kinh Mặc ngồi ở trong xe ngựa dựa vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Đông Thanh cùng Đông Qua ngồi ở hai bên, hướng hắn trên mặt tựa như ngọc cẩn thận xem xét liếc nhìn.

Đông Qua tính tình hoạt bát, trước nay chưa từng giữ lại trong lòng ý nghĩa. Nhìn Ngụy Kinh Mặc thấp giọng mở miệng nói: “Công tử, hôm nay gặp Ngũ hoàng nữ điện hạ cùng lời đồn bên trong cũng không giống như vậy, một chút cũng không giống như lời đồn bên trong hoang đường háo sắc. Thoạt nhìn khí chất thập phần oai hùng bất phàm, nói chuyện cũng là khách khí hữu lễ. So với các vị hoàng nữ khác cũng là xuất sắc hơn nhiều!”

Hắn giọng nói về sau, Ngụy Kinh Mặc liền mở mắt, tầm mắt đạm mạc dừng ở hắn trên người, thanh âm có chút hơi lạnh: “Ngươi lá gan càng ngày càng lớn, Liền người hoàng thất cũng dám nghị luận. Ngũ hoàng nữ điện hạ làm người người như thế há là chuyện mà ngươi có thể nghị luận được?”

Hắn sắc mặt trầm xuống, quát lớn nói: “Lại có lần sau, liền không cần lại tiếp tục hầu ta bên người!”

Đông Qua không nghĩ tới sẽ chọc hắn sinh khí, thấy vậy vội vàng quỳ xuống xin tha nói: “Công tử tha mạng! Đông Qua cũng không dám nữa! Thỉnh mong công tử tha cho Đông Qua đi!”

Ngụy Kinh Mặc ngày thường tính tình lãnh đạm, cũng dễ hầu hạ, đối đãi người bên mình cũng thật khoan dung. Nhưng thật ra cũng chính vì vậy mà làm cho Đông Qua lá gan ngày càng lớn, không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói đều dám nói ra.

Đông Thanh một bên cũng vội vàng cầu tình: “Công tử bớt giận, tha cho Đông Qua lần này đi! Đợi sau khi trở về nô nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn lại hắn, nhất định sẽ không để cho hắn lại hồ ngôn loạn ngữ!”

Ngụy Kinh Mặc cúi đầu nhìn bên chân đang run bần bật Đông Qua, lại đưa mắt nhìn cùng hắn đồng dạng quỳ dưới đất Đông Thanh.

Thật lâu sau, mới đam thanh mở miệng nói: “Hảo, đều đứng lên hết đi! Lần này ta liền không đuổi ngươi đi. Nhớ kỹ lần này giáo huấn không cần lại tái phạm đã biết sao?”

Nghe vậy, Đông Qua đôi mắt rưng rưng, nín khóc mỉm cười. Dập đầu thật mạnh: “Vâng, công tử! Nô nhớ kỹ!”

—-----------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Không có gì bất ngờ xảy ra mỗi ngày buổi tối 8 giờ đổi mới!

Có việc sẽ xin nghỉ ~

Bình luận

0 bình luận

    Loading...