NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 5: Tuyển quân yến

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:12:37
Lượt xem: 62

Trấn Bắc Vương phủ, Cẩm Hoa Các

Ngụy Kinh Mặc sau khi trở về, liền mang theo Đông Thanh cùng Đông Qua hướng nơi này đi tới.

Trong phòng, Thẩm Khác đang ngồi ở trên trường kỷ. Vừa thấy Ngụy Kinh Mặc mang theo Đông Thanh cùng Đông Qua tiến vào về sau, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Mặc Nhi đã trở lại.”

Ngụy Kinh Mặc đứng ở trước mặt hắn, hành lễ: “Phụ thân.”

Thấy vậy, Thẩm Khác vội vàng lôi kéo hắn đến chỗ ghế quý phi ngồi xuống.

Theo sau dương tay hướng đám hầu khoát mấy cái ý bảo lui ra, cùng với Đồng Thanh và Đông Qua bên người Ngụy Kinh Mặc. Đợi đám người hầu ra hết phụ tử hai người mới lặng lẽ nói chuyện.

“Lần này tiến cung không có xảy ra chuyện gì chứ?”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc nhẹ rũ mắt xuống.

Hắn không có đem chuyện lúc đi Văn Uyên Các gặp được Phong Bạch Tô mà chỉ nói: “Thời điểm đi gặp Nhị hoàng tử có gặp qua Ngũ hoàng nữ.”

Thẩm Khác vừa nghe được lời này, lập tức nhíu mày nói: “Như thế nào mà gặp được nàng?”

Dường như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hắn có chút trầm xuống: “Hừ! Nàng đây là đang đánh cái chủ ý gì, đừng cho là ta không biết.”

Giọng nói sau đó cũng mang theo mấy phần lo lắng: “Như thế nào? Nàng không có đối với con làm gì cái gì đi?”

Ngụy Kinh Mặc lắc lắc đầu: “Phụ thân không cần lo lắng. Thoạt nhìn Ngũ điện hạ đã không còn giống như ngày xưa hoang đường như vậy, kỳ thật cũng ôn hòa hữu lễ.”

Nghe vậy, Thảm Khác có chút trầm tư nói: “Phụ thân kỳ thật cũng đã nghe nói qua từ lúc nàng tỉnh lại về sau đã thay đổi không ít. Nếu đúng như lời con nói, quả thật là trong họa được phúc*, cũng coi như là một chuyện may mắn!”

*Trong họa được phúc (trong rủi có may): ý chỉ những người bị xui xẻo, gặp phải chuyện không tốt nhưng cũng nhờ đó mà có được may mắn, đạt được thành công, tránh được nguy hiểm hoặc chuyện xấu khác.

Nói rồi hắn yêu thương nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc: “Con trai ta! Con cũng biết hôn sự của con là thân bất do kỷ. Nếu như lần này nàng có thể thay đổi tốt như vậy, nói không chừng đối với con cũng được coi là một chuyện tốt.”

Ngụy phụ duỗi tay xoa xoa đầu hắn: “Vi phụ tuy không thể giúp con gả cho những người khác. Nhưng trong các vị hoàng nữ vẫn có thể lựa chọn, nếu như Ngũ điện hạ lần này có thể thay đổi theo chiều hướng tốt, vậy thì con gả cho nàng cũng coi như có thể.”

Rốt cuộc cùng các vị hoàng nữ mặt khác so ra, nếu Ngũ hoàng nữ có thể thay đổi theo chiều hướng tốt, cũng coi như là người què vớ được tướng quân*.

*Người què vớ được tướng quân (mèo mù vớ được cá rán): một cách nói châm biếm chỉ một người gặp may bất ngờ có được mà không phải nhờ vào khả năng thực sự của bản thân.

Thẩm Khác nhìn nhi tử xuất sắc của mình, trong lòng nhịn không được mà có chút chua xót.

Ngụy Kinh Mặc nghe được lời hắn nói về sau, nhẹ rũ mắt che khuất cảm xúc trong mắt. Thanh âm nhàn nhạt như cũ: “Mặc Nhi xin nghe theo phụ thân.”

Chỉ là trong lòng hắn không biết vì sao lại nghĩ tới cặp mắt đào hoa đa tình mà kinh diễm nhưng lại lạnh nhạt như lương bạc.

Vương cung trong Thanh Phong điện Phong Bạch Tô  sau khi kết thúc một ngày bị sai sự, thân mình lười nhác nằm ở trên giường.

Thông Bạch nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, có chút bất đắc dĩ: “Điện hạ, nên dùng bữa rồi.”

Dứt lời, nàng ta nhẹ giơ tay, lập tức có người ở phía sau bưng thức ăn để lên bàn.

Sau đó lại cung kính lui đi ra ngoài.

Phong Bạch Tô nhắm đôi mắt đào hoa lại rồi nhẹ hít mũi ngửi, ngửi được mùi đồ ăn về sau, lập tức mở mắt ra đứng dậy đi đến bên cạnh bàn.

Tiếp nhận Thông Bạch đưa đôi đũa qua về sau, động tác ưu nhã gắp thức ăn.

Thông Bạch đứng ở bên cạnh người nàng dùng đũa gắp đồ ăn cho nàng, lại nghĩ đến lúc ở Văn Uyên Các có nghe thấy âm thanh của nam tử về sau nàng ta liền có chút tò mò: “Điện hạ, hôm nay ở Văn Uyên Các nam tử ở bên trong là ai? Ngài gặp qua rồi sao?”

Phong Bạch Tô chỉ mang theo nàng ta đến trước cửa đại điện, sau đó nàng ta đi đến bên trong Thiên điện chờ. Bởi vậy, ngoại trừ ở bên ngoài được có thanh âm nam tử nói chuyện ra, thì cũng không có nhìn thấy dáng vẻ của người đó.

Phong Bạch Tô nghe vậy, trong tay vẫn như cũ tiếp tục gắp đồ ăn. Có chút không để ý mở miệng: “Thấy được, là cháu ngoại của Thái Phó đại nhân.”

“A?”

Thông Bạch có chút kinh ngạc, còn có chút kích động: “Là đệ nhất công tử Phượng Lăng thành Ngụy công tử sao? Điện hạ, hắn thế nào? Ngụy công tử kia có phải hay không giống như bên ngoài đồn đãi như vậy đẹp?”

Thấy bộ dáng kích động của nàng ta như vậy, ngón tay thon dài như ngọc của Phong Bạch Tô nhẹ hạ xuống. Dừng đũa lại nghĩ nghĩ: “Ân… Xác thật là lớn lên không tồi. Bất quá, cùng điện hạ nhà ngươi so sánh thì còn có chút chênh lệch.”

Thông Bạch nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, phảng phất như thiệt tình cảm thấy vậy.

Nàng đột nhiên liền có chút vô ngữ: “...Điện hạ, Ngụy công tử là nam tử, ngài là nữ tử, như thế thì làm sao có thể đánh đồng với như được chứ?”

Phong Bạch Tô lại hướng mắt nhìn về phía nàng hạ mi, bộ dáng thoạt nhìn còn có tà tứ: “Như thế nào lại không thể so? Bổn điện hạ nói có thể thì chính là có thể!”

Dứt lời nàng lại tấm tắc hai tiếng, lắc lắc đầu: “Hắn diện mạo có chút nhạt nhẽo, không bằng bổn điện hạ lớn lên như vậy đẹp!”

Thông Bạch: “...”

Nàng ta vẻ mặt vô biểu tình mà ha hả một tiếng: “Ngài vui vẻ là được!”

Thấy Phong Bạch Tô đã ăn không sai biệt lắm về sau, nàng liền trực tiếp hướng bên ngoài đi kêu người tiến vào thu thập.

Phong Bạch Tô nhìn nàng ta tức giận đi ra ngoài, liền đứng dậy quay trở về giường ngồi, đôi mắt đào hoa lại mang theo vài phần ý cười khó che giấu.

Sau khi ăn xong lại còn có thể trêu chọc Tiểu Thông Bạch một chút, thật đúng là sung sướng mà!

Hôm nay gặp được Ngụy Kinh Mặc ở trong Văn Uyên Các xác thật là làm cho Phong Bạch Tô có chút ngoài ý muốn. Dù sao thì theo cốt truyện lần đầu tiên hắn xuất hiện chính là vào tuyển quân yến ngày mai.

Thiếu niên mặc một bộ tuyết y, thanh lãnh xuất trần, ngay khi vừa xuất hiện đã làm kinh diễm tất cả mọi người ở đó.

Ngón tay thon dài của Phong Bạch Tô gõ nhẹ lên giường, lại nghĩ đến hôm nay lúc ở Văn Uyên Các gặp được thiếu niên, quả thật là giống như những gì mà tiểu thuyết miêu tả.

Nàng có chút lười biếng ngáp một cái, khóe mắt cũng vì thế mà trở nên ướt át, thoạt nhìn có chút mị hoặc.

Sau đó liền không chút để ý mà đem vứt chuyện này ra sau đầu, đứng dậy hướng phía bức bình phong phía sau giường mà đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-5-tuyen-quan-yen.html.]

Thời điểm Thông Bạch lần nữa tiến vào, đã thấy điện hạ nhà mình đang nằm tại ở trên giường.

Nàng ta lại nhịn không được mà thầm ở trong lòng thở dài một tiếng, lại có chút phát sầu: Liền ngay cả đệ nhất công tử Phượng Lăng thành cũng không thể khiến điện hạ nhà nàng ta chú ý đến, lẽ nào điên hạ nhà nàng ta suốt đời phải gánh cái danh phong lưu, trong khi ngài ấy không có chút ham muốn nào sao!

Cũng khó trách Qúy quân mỗi ngày đều buồn bực không vui, chẳng phải là vì sợ thân thể điện hạ có phải không không được!

—---------------------------------------------------------

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc mặt trời đã lên cao Phong Bạch Tô mới chậm chạp rời giường.

Hôm nay là ngày diễn ra tuyển quân yến, chính vì vậy mà nàng có thể nghỉ ngơi một ngày, không cần phải đi đến Văn Uyên Các phụ việc.

Thông Bạch căn thời gian đi đến, vừa đến đã thấy Phong Bạch Tô đã tỉnh, nàng ta có chút vui vẻ mở miệng hỏi: “Điện hạ, hôm nay ngài muốn xuyên kiện y phục nào? Hôm nay nhất định có rất nhiều nhi lang đến trình diện, ngài cũng không thể giống như thường ngày lười nhác như vậy.”

Phong Bạch Tô ngược lại lại tỏ ra không sao cả. Vì vừa mới tỉnh lại. giọng nói nghe qua có chút khàn khàn: “Hôm nay là nhân vật chính là Nhị hoàng tỷ, cùng bổn điện hạ có quan hệ gì? Bổn điện hạ đơn thuần chính là đi uống Lê Hoa Túy.”

Mỗi lần tổ chức cung yến, nàng nhất định có thể uống đến rượu thượng hạng! Hương vị ngọt lành, mát lạnh, hương thơm ngào ngạt.

Thông Bạch thấy bộ dáng không thèm để ý này của nàng, có chút hận sắt không thành thép: “Điện hạ, lần này Qúy quân cũng có mặt. Mới vừa nãy có truyền lời qua đây, muốn ngài đối với tuyển quân yến lần này hảo hảo thật tốt xem qua đi. Sau khi kết thúc trở về ngài nhất định phải cho ngài ấy một danh sách những người mà ngài nhắm trúng.”

Phong Bạch Tô nghe thấy nàng ta nhắc tới Liễu Quý nhân, đầu liền ẩn ẩn đau.

Nàng thanh âm mang theo vài phần buồn bực: “Được rồi! Ta sẽ hảo hảo xem qua.”

Nghe được lời nàng nói, Thông Bạch lúc này lập tức cao hứng lên, lại hỏi nàng ngày hôm nay muốn xuyên y phục gì.

Cuối cùng Phong Bạch Tô chọn một bộ đỏ rực hồng y, cổ áo khó có lúc được thắt chặt, chỉ lộ ra một cái cổ thon dài trắng nõn như ngọc. Mái tóc dài đen nhánh bị đỉnh một đầu kim quan theo đúng quy định, cùng bộ dáng tản mạn thường ngày hoàn toàn bất đồng.

Chỉ tiếc là gương mặt kia vẫn một mực lười biếng, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, mang theo ba phần ý cười. Nhưng thật ra có vẻ có chút văn nhã bại hoại, thoạt nhìn qua có chút mê người.

Thông Bạch nhịn không được mà vỗ vỗ chính mình khuôn mặt ửng hồng, trái tim nhỏ không ngừng đập nhộn nhạo như muốn nhảy ra ngoài.

May mắn nàng ta là một nữ nhân, nếu là nam nhân mỗi ngày đều nhìn gương mặt yêu nghiệt này của nàng, chỉ sợ là đã sớm không kiềm chế được rồi!

Phong Bạch Tô sau khi sửa sang lại tốt, liền mang theo Thông Bạch ra khỏi Thanh Phong điện.

Hai người họ không nhanh không chậm hướng Hồng Phong Viên mà đến.

Lần này tuyển quân yến chính là tổ chức ở Hồng Phong Viên.

Vòng qua một cái đình đài thủy, lại đi qua núi giả loạn thạch, Phong Bạch Tô mang theo Thông Bạch đi vào bên trong Hồng Phong Viên.

Hồng Phong Viên, nói cũng như tên, bên trong vườn tràn đầy cây phong đỏ. Lá phong phất phới, lá phong đỏ rực như lửa từ trênh cành cây từ từ bay xuống, quả thật rất đẹp!

Lúc này bên trong Hồng Phong Viên đã tới không ít nam nhi khuê các. An tĩnh ngồi một chỗ, nhón chân mong chờ mà hướng bên trong Hồng Phong Viên.

Thời điểm Phong Bạch Tô tiến vào lập tức khiến cho không ít người kinh diễm.

Tuy rằng Thất hoàng nữ thanh danh bên ngoài thật không tốt, nhưng diện mạo lại thật diễm lệ tinh xảo, vẫn là làm cho không ít nam tử khuê các ngo ngoe rục rịch tâm động.

Thẩm Nhược nhìn thấy bộ dáng phong lưu phóng đãng của Phong Bạch Tô liền có chút cao ngạo mà khinh thường, lại nhìn xung quanh có không ít nam nhi bộ dáng ngượng ngùng, hắn liền quay đầu nhìn về bên cạnh Ngụy Kinh Mặc đang bộ dáng thanh lãnh mở miệng nói: “ Biểu đệ, đệ ngàn vạn lần đừng để cho dáng vẻ của nàng lừa nha!”

Hắn lại ghé sát lại vài phần, hạ giọng nói: “Nghe nói trong hậu viện nàng thu không ít người, thậm chí còn có một số người xuất thân thanh lâu là một tay ăn chơi chính hiệu. Đệ cũng đừng có bị bộ dạng mê người của nàng đánh lừa. Cùng đám kỷ tử ở thanh lâu giao hợp, ai biết có mắc phải bệnh gì không?”

Dứt lời, hắn có chút chán ghét mà bĩu bĩu môi, đối với Phong Bạch Tô thập phần chướng mắt.

Ngụy Kinh Mặc nghe được lời hắn nói về sau, liền có chút không tán đồng mà nhíu nhíu mày, thanh âm đạm mạt mà nói: “Biểu ca nói chuyện cẩn thận! Nếu để ngoại tổ mẫu biết chuyện, lại phạt ngươi cấm túc.”

Thấy hắn nhắc tới lão Thái Phó, Thẩm Nhược nhịn không được mà rụt rụt cổ, trong lòng lại không phục mà lẩm bẩm trong miệng vài tiếng: “Ta có nói chỗ nào sai đâu? Vốn dĩ chính là như vậy mà!”

Ngụy Kinh Mặc thấy bộ dáng tích cực này của hắn, trên gương tựa như ngọc hiện lên vài phần bất đắc dĩ.

Người biểu ca này của hắn là nam nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã lớn lên trong sủng ái, tính tình cao ngạo tùy hứng, ghét cái ác như kẻ thù. Ngoại trừ lão Thái Phó là người duy nhất trong nhà có thể chế trụ được hắn vài phần, trong nhà chính là một tiểu ma vương.

Phong Bạch Tô tự nhiên sẽ không biết thanh danh phong lưu của nàng đã càng ngày càng bị truyền thái quá, sau khi mang theo Thông Bạch đi vào Hồng Phong Viên, không chút nào để ý đến những người khác trực tiếp hướng vị trí của hoàng nữ mà đến.

Lúc này Đại hoàng nữ cùng Tam hoàng nữ cũng đã ngồi ở đó, Ngũ hoàng nữ cùng Nhị hoàng vẫn chưa tới.

Ngoài họ ra còn một số người khác không có đến, Tứ hoàng nữ vẫn còn đang bị cấm túc, Lục hoàng nữ thì vẫn còn đang bệnh ở trên giường, còn Cửu hoàng nữ là do tuổi tác quá nhỏ không thích hợp.

Phong Bạch Tô đi đến bên này về sau, hướng hai người họ hành lễ: “Đại hoàng tỷ, Tam hoàng tỷ.”

Sau đó cũng không thèm để ý hai người họ phản ứng thế nào, trức tiếp một cái vị trí ngồi xuống cách bọn họ hai cái vị trí.

Phong Bạch Liễm tính tình hướng nội, nhìn đến Phong Bạch Tô về sau, thanh âm yếu ớt hướng Thất hoàng muội, sau đó ngồi trở lại chỗ của mình.

Đến nổi Phong Bạch Anh cũng không nhịn được mà nhăn mày khi nhìn thấy nàng ta thái độ này.

Muốn mở miệng răn dạy nhưng lại chú ý tới có không ít ánh mắt của các nam tử khuê các như ẩn như hiện mà hướng tới đây, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn nuốt trở vào.

Phong Bạch Anh sau khi thành niên đã xuất cung xây phủ. Tuy rằng là nàng ta đã cưới chính quân, nhưng vị trí trắc quân vẫn còn thiếu, lần này tới tham gia tuyển quân yến cũng là vì muốn tuyển một cái trắc quân.

Nghĩ đến đây nàng ta lại có chút tiếc nuối ánh mắt hướng về phía thiếu niên một thân tuyết y.

Đáng tiếc nàng ta đã sớm cưới chính quân. Mà Mẫu hoàng lại không có khả năng đem Ngụy Kinh Mặc làm trắc quân của nàng ta!

Các vị hoàng nữ đều giống nhau sau khi thành niên bên trong hậu viện trừ có một chính quân thì còn có hai vị trí trắc quân. Này xem như là hoàng thất người tuyển chọn con rể, đều là yêu cầu đăng ký hoàng gia ngọc điệp.

Trừ cái này ra, còn có tiểu thị thông phòng chuyên giáo hoàng nữ hiểu sự vụ thông phòng hoặc là do chính quân an bài vào phòng.

Phong Bạch Anh chính là một người theo đúng tiêu chuẩn giáo dục của xã hội phong kiến, tự nhiên là nghiêm khắc tuân thủ theo đúng lễ giáo phong kiến.

Nói thật thì ngoại trừ Phong Bạch Tô là thai xuyên qua đây thì ngay cả nữ chủ Phong Bạch Vi cũng có hai tiểu thị thông phòng.

Nhưng chó dù là như vậy thì trong tiểu thuyết có nói qua sau khi nam chủ Ngụy Kinh Mặc gả cho nàng ta thì được rất nhiều nam nhi trong Phượng Lăng thành ngưỡng mộ. Dù sao thì Phong Bạch Vi thân là hoàng nữ nhưng bên người ngoại trừ hai cái tiểu thị thông phòng ra thì cũng không có những người khác.

Này ở trong mắt bọn họ đã được xem là giữ mình trong sạch rồi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...