NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 3: Nam chủ xuất hiện

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:55:28
Lượt xem: 69

Đợi đến khi Phong Bạch Tô mang theo Thông Bạch rời khỏi Hàn Phong Điện thời điểm, sắc trời đã không còn sớm.

Vừa rời khỏi đại điện về sau, Phong Bạch Tô mới nãy khuôn mặt còn mang theo theo vài phần ý cười giờ đây sắc mặt đã trở nên âm trầm hơn.

Nghĩ đến khoảng thời gian này khoảng cách thời gian sinh bệnh của Phong Bạch Hàng ngày càng ngắn, trong lòng không tự chủ được mà nhớ đến kết cục của nàng trong nguyên tác.

Mặc dù khi nãy nàng nói nàng ấy không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng ở trong nguyên tác Lục hoàng nữ quả thực không thể sống qua hai mươi tuổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Bạch Tô nhịn không được mà phiền muộn.

Thời điểm hai người quen biết nhau, vẫn khi nàng ấy mười sáu tuổi bệnh tình khuyên giảm mới xuống giường đi lại được lần đầu tham gia cung yến.

Phong Bạch Tô khi ấy ngồi một mình trong góc mà phát ngốc, đột nhiên bên cạnh có một người ngồi xuống. Rõ ràng là bản thân gầy yếu đến mức làm người ta đau lòng, nhưng vẫn cố gắng hướng nàng biểu đạt thiện ý cùng quan tâm, hỏi nàng tại sao lại ngồi một mình ở chỗ này.

Ngay lúc bắt đầu, Phong Bạch Tô còn cho là nàng ấy cảm thấy nàng và nàng ấy tình cảnh giống nhau, đều là không được Mẫu hoàng sủng ái. An ủi lẫn nhau.

Chỉ là về sau, nàng ấy vẫn luôn thời thời khắc khắc đều nhớ đến nành. Có cái đồ gì tốc đều muốn chừa lại cho nàng. Bất kể là đồ ăn hay đồ dùng hàng ngày, chỉ cần nàng ấy cảm thấy mới lạ thì đều là mặt mày ôn nhu đưa cho mình một phần.

Rõ ràng là tình cảnh của nàng ấy còn không tốt bằng nàng. Dù sao bản thân nàng không được sủng ái thì sau nàng vẫn còn có Quân phụ là một Quý nhân để dựa vào!

Thông Bạch nhìn thấy bóng lưng âm trầm của điện hạ nhà nàng ta, nhịn không được mà lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Mối quan hệ của điện hạ nhà nàng ta cùng Lục điện hạ trước nay vô cùng tốt, là người duy nhất điện hạ chân chính xem Lục điện hạ như thân tỷ tỷ mà đối đãi. Sợ là lại lo lắng cho thân thể của Lục điện hạ mà khổ sở đi!

Phong Bạch Tô từ trong suy nghĩ hồi thần lại. Nghe được được giọng nói lo lắng cùng cẩn thận của Thông Bạch về sau, nàng liền bình ổn lại tâm tình, lại trở về bộ dáng lười nhác thường ngày, lười biếng lên tiếng: “Không có gì. Chỉ là nghĩ đến ngày mai phải đi Văn Uyên Các. Nhất thời buồn bực không muốn thể tiếp nhận được mà thôi.”

Thông Bạch thấy nàng bộ dáng thở ngắn than dài, nhất thời cũng không phân rõ nàng vì cái gì mà sa sút.

Thấy nàng nói như vậy về sau, nàng ta nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng không phải khi nãy ngài đã tiếp nhận rồi sao?”

Phong Bạch Tô nghe được lời nàng ta nói về sau, dừng bước. Giơ tay gõ vào trán nàng ta một cái: “Ta đây là không phải bị tiếp nhận có được không?”

Thông Bạch bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức che trán lại vì đau.

Nhìn thấy nàng muốn tiếp tục hướng phía trước mà đi, ánh mắt nàng ta hiện lên một tia bất mãn.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Phong Bạch Tô vẫn còn đang trùm kín chăn say mộng đẹp.

Đột nhiên chăn trên người bị kéo ra, giọng nói Thông Bạch vang lên bên tai: “Điện hạ, thời gian không còn sớm! Ngài cũng nên đến Văn Uyên Các rồi!”

Phong Bạch Tô khó chịu xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến nàng ta.

Thấy nàng như thế, Thông Ba khẽ cắn môi, đột nhiên mở miệng nói: “Điện hạ, Qúy quân đến rồi!”

Lời vừa dứt, người mới nãy còn nằm ở trên giường không chịu dậy, giờ đã nhanh chóng ngồi dậy.

Trong giọng nói còn mang theo chút khẩn trương: “Làm sao? Quân phụ ta đang ở đâu?”

Nếu hỏi trên đời này Phong Bạch Tô sợ nhất là ai? Thì chắc chắn người đó sẽ không phải là Nữ hoàng, càng không phải là Phượng hậu. Mà chính là Liễu Quý  quân, cũng chính là phụ thân nàng ở kiếp này!

Mà điều khiến nàng sợ hắn như vậy không phải bởi vì hắn đối nàng nghiêm khắc. Tất cả chỉ là vì tính tình của người quân phụ này, thật là khiến nàng đau đầu mà.

Mỗi lần nàng không nghe lời là hắn lại ngồi ở trước mặt nàng khóc.

Ngươi có thể tưởng tượng hình ảnh một đại nam nhân liễu rủ trong gió ngồi ở trước mặt người khóc như một tiểu bạch thỏ bị người bắt nạt sao?

Một người có được ký ức kiếp trước như Phong Bạch Tô nàng vô phương tiếp nhận!

Cho nên, khi tình trạng này diễn ra nhiều lần như vậy, dần dần liền khiến nàng đối với người Quân phụ này sinh ra bóng ma tâm lý.

Thông Bạch thấy nàng khẩn trương như vậy, cũng không quá bất ngờ bình tĩnh đem chậu đồng để lên trên bàn.

Bình tĩnh giải thích: “Điện hạ, Qúy quân không có tới đây. Chẳng qua ngài cũng nên thức dậy rồi, hôm nay ngài phải đến Văn Uyên Các.”

Phong Bạch Tô: “...”

Nàng hung hăng trừng mắt liếc Thông Bạch một cái: “Ngươi giỏi lắm!”

Lúc này mới đi đến trước bàn lấy nước trong chậu đồng rửa mặt.

Thông Bạch thấy ánh mắt tức giận của nàng cũng không tỏ ra sợ hãi.

Chờ nàng đem khăn lau mặt qua để ở trong chậu về sau, mặt không đổi sắc đem chậu đồng ra ngoài.

Phong Bạch Tô thấy tiểu nha đầu này không có chút gì là sợ hãi, thì có chút hoài nghi chính mình có hay không là đã quá nuông chiều nàng rồi?

Trở về trên giường ngồi nghỉ một lát, nàng mới bắt đầu đi thay y phục.

Phong Bạch Tô cũng không quen được người hầu hạ, ngoại trừ Thông Bạch vẫn luôn đi theo nàng từ nhỏ, những người khác đều bị nàng tìm lý do điều đi nơi khác làm việc.

Hôm nay nàng không xuyên cẩm bào đỏ, mà là một thân non hồng y.

Đối với y phục có màu sắc như thế này, thường sẽ bị các quý nữ chê bai, bài xích! Nhưng ngược lại rất được các tiểu tiểu thiếu gia nơi khuê phòng ưa thích.

Phong Bạch Tô một chút cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Một thân y phục sặc sỡ càng làm gương mặt nàng càng thêm mê người. Cổ áo lỏng lẻo để lộ cái cổ trắng nõn tựa như ngọc của nàng, một đôi mắt đào câu hồn đoạt phách có chút lười biếng mà hơi híp, toàn thân đều là có vẻ túy ý nhưng lại khiến người ta có cảm giác tà mị.

Thời điểm Thông Bạch tiến vào lần nữa, đã thấy bộ dáng mê người của điện hạ nhà nàng ta.

Mặc dù nàng ta cũng là nữ tử, nhưng vẫn không nhịn được mà đứng ngẩn người ở đó.

Mặc kệ điện hạ nhà nàng ta có tính tình như thế nào, nhưng chỉ mỗi dung mạo này tuyệt đối là người đẹp nhất trong số các hoàng nữ!

Thông Bạch hiện tại cũng có thể hiểu được vì sao mà điện hạ nhà nàng ta lại có cái danh phong lưu này rồi.

Nàng ta lặng lẽ ở trong lòng thở dài một tiếng: Lớn lên đẹp cũng là một cái tội!

Hai người đi ra khỏi Thanh Phong Điện hướng Văn Uyên Các mà đến, không ngoài mong đợi của mọi người, hai người lại thu được những ánh mắt ái mộ ngượng ngùng của nhóm các tiểu cung hầu.

Thông Bạch mặt vô biểu tình đi theo phía sau Phong Bạch Tô, nội tâm nàng ta đã sớm kêu gào!

Thời điểm đi đến Văn Uyên Các, Phong Bạch Tô còn chưa có bước vào, liền nghe được bên trong có tiếng nói chuyện truyền tới, nghe qua thanh âm có là của một nam tử.

Nàng nhịn không được mà hạ mi, không nghĩ tới lão Thái Phó bình thường đoan chính cũng có loại yêu thích này? Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà!

Lão Thái Phó tuổi tác đã cao, đã mau đến đến cổ lai hy*. Lão nhân gia cả đời truyền kỳ rất nhiều, học trò do bà dạy ra lại càng nhiều đếm không xuể, có thể nói là có mặt ở khắp thiên hạ này.

*Cổ lai hy: tự bạch của Khổng Khâu: “Ngô thập hữu ngũ nhi chi vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ”. Nghĩa là: Ta 15 tuổi để tâm trí vào việc học hành, 30 tuổi có thể tự lập được, 40 tuổi đủ thấu hiểu để không lắm nghi ngờ, 50 tuổi biết được cái mệnh trời là như thế nào, 60 tuổi là nghe thông phải trái, 70 tuổi thì theo lòng của mình mà hành động mà không vượt khỏi cái khuôn khổ của chân lý. Có thể nói cổ lai hy là những người tuổi tác đã cao, gần đất xa trời.

Nữ hoàng cũng phải thập phần kính trọng bà. Suy xét đến lão nhân gia tuổi đã cao, liền để cho bà đến Văn Uyên Các ghi chép lại mấy quyển tập thơ cổ tịch. Cái này cũng không được cái là một chức quan, chỉ là thời gian làm việc dựa theo lão Thái Phó yêu cầu.

Phong Bạch Tô là đến viết thay lão Thái Phó, ngày thường sao chép sửa lại một ít đồ vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-3-nam-chu-xuat-hien.html.]

Nữ hoàng lúc đó cũng là có ý này, lão nhân gia tuổi tác đã cao, tay run mắt hoa, tránh để bà làm mệt, liền tìm cho bà một người trợ thủ.

Suy xét đến lão Thái Phó đức cao vọng trọng, liền nghĩ trong mấy nữ nhi của mình chọn ra một người phù hợp. Nhưng trong thâm tâm, lại sợ nữ nhi mượn cơ hội này mượn sức của lão Thái Phó, cho nên chọn tới chọn lui cuối cùng chọn Phong Bạch Tô.

Nữ nhi này của nàng từ nhỏ đã không nghiêm chỉnh! Có lẽ ở bên lão Thái Phó một thời gian có thể ước thúc vài phần.

Phong Bạch Tô đứng ở trước đại điện ho khan vài tiếng, lần này cấp cho người bên trong có thời gian tránh đi.

Dù sao lão Thái Phó cũng là người đức cao vọng trọng, nếu nàng đột nhiên xông vào chẳng phải là không cho bà mặt mũi hay sao?

Nàng ho khan vài tiếng về sau, mới cất bước đi vào.

Vừa bước vào đại điện, nàng đã thấy lão Thái Phó đang ngồi đoan chính trên án kỷ nhìn xem sách trên tay.

Phong Bạch Tô nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy ai, nghĩ đến có lẽ là nghe thấy giọng của nàng nên đã trốn đi.

Nàng làm như cái gì cũng không biết, hướng lão Thái Phó hành lễ, trên mặt tủm tỉm cười chắp tay nói: “Thái Phó đại nhân!”

Lão Thái Phó nghe cũng không thèm để ý đến nàng.

Thấy vậy, Phong Bạch Tô một chút cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, da mặt thập phần dày tự nhiên cầm một cái đệm hương bồ ngồi xuống đối diện bà.

“Thái Phó đây là sinh khí?”

“Haizz”, nàng đột nhiên thở dài một tiếng: “Bổn điện hạ cũng không phải là muốn chậm trễ! Còn không phải là do hai ngày trước đầu đột nhiên đau, cho nên mới không có đi tới thượng chức.”

Giọng nói nàng vừa rơi xuống, lão Thái Phó cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Phong Bạch Tô xụ mặt mà hừ lạnh một tiếng: “Lão thần như thế nào lại nhớ rõ Thất điện hạ lần trước cũng nói như vậy? Bệnh đau đầu của Thất điện hạ đúng là thật lâu!”

Phong Bạch Tô thấy bà trừng mắt nhìn mình, sắc mặt khó coi.

Lập tức lấy tay che trán, thanh âm tựa như buồn khổ: “Bổn điện hạ cũng rất là phiền lòng!”

Thấy nàng trang một bộ rất hợp tình hợp lý, lão Thái Phó lười tiếp tục cùng nàng cãi nhau.

Vừa rũ mắt đã nhìn thấy bộ y phục phấn nộn, lại có chút ghét bỏ: “Ngươi y phục này là sao?”

Phong Bạch Tô thấy bà như thế cũng không thèm so đo, khóe miệng khẽ câu lên.

Thấy bà hỏi đến y phục, nàng cúi đầu nghiêm túc nhìn, chớp mắt vô tội nòi: “Này y phục cũng khá tốt nha! Phấn phấn nộn nộn nhiều tốt nha!”

Lão Thái Phó thấy vẻ mặt nàng chân thành bộ dáng vô tội, có chút cứng họng vô ngữ.

Ngụy Kinh Mặc vẫn luôn ngồi ở sau bức bình phong im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thấy bà ngoại lão nhân gia bị nàng làm cho không nói được lời nào.

Hắn trong mắt đạm mạc nhịn không được mà xẹt qua một tia tò mò.

Bên ngoài vẫn luôn đồn đại Thất hoàng nữ điện hạ phong lưu không đàng hoàng.

Hắn nghe nhiều, trong đầu tự nhiên cũng có ấn tượng không tốt, đối với vị thất hoàng nữ không tự chủ mà sinh ra chán ghét.

Nhưng hiện tại khi nghe giọng nàng, nói thật có vài phần không đàng hoàng mà da mặt cũng dày.

Giọng nói lười biếng tùy ý. Trầm thấp, từ tính lại mang theo vài phần khàn khàn, khiến lòng người ngứa ngáy.

Hắn thanh lãnh như ngọc trên khuôn mặt lại có chút ngốc. Hắn giơ tay không cẩn thận làm ống tay áo đụng phải chung trà bên cạnh, “Phanh” một tiếng chung trà lăn xuống đất.

Tức thì, thanh âm nói chuyện bên ngoài lập tức ngừng lại.

Ngụy Kinh Mặc sau khi phản ứng lại, trong lòng hơi hoảng loạn mà muốn khom lưng nhặt chung trà trên mặt đất lên.

Thanh âm hồn hậu của lão Thái Phó từ bên ngoài truyền tới: “Mặc Nhi, còn không mau ra đây bái kiến Thất điện hạ!”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc nhấp nhẹ môi, đứng dậy từ sau tấm bình phong đi ra ngoài.

Phong Bạch Tô nghe thấy tiếng động từ đằng sau tấm bình phong truyền tới, cả người đều cảm thấy không tốt.

Lão Thái Phó tuổi già khí tiết khó giữ, còn muốn nàng trở thành nhân chứng đáng c.h.ế.t cho bọn họ!

Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn lão Thái Phó một cái. Thấy bên trong truyền ra động tĩnh, sắc mặt liền trở nên không tốt, Phong Bạch Tô trong lòng nhịn không được lộp bộp một tiếng.

Phía sau, liền nghe bà lên giọng gọi: “Mặc Nhi.”

Không chờ Phong Bạch Tô kịp phản ứng lại, một thân ảnh xinh đẹp từ sau tấm bình phong chậm rãi đi ra.

Thiếu niên một thân bạch y tuyết sắc, bên trên thêu hoa văn bằng tơ vàng, bao vây lấy thân thể mảnh khảnh của hắn. Mặt mày hắn thanh lãnh, khuôn mặt ngọc tựa như thượng thần, tính tình nhàn nhạt giống như trích tiên.

Trong thời đại này rất khó có một nam tử không tô mi họa mắt, cả người đều thanh thanh sảng sảng. Làn da so với những nam tử suốt ngày tô phấn trên mặt ngược lại còn muốn trắng nõn tinh tế hơn.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Phong Bạch Tô, hành lễ: “Thất điện hạ.”

Thanh âm càng giống như ngọc rơi trên mâm thạch, thanh thúy dễ nghe.

Phong Bạch Tô có chút đứng hình, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, lập tức đứng dậy đáp lễ: “Công tử không cần đa lễ.”

Lão Thái Phó thấy vậy, sắc mặt như cũ vẫn không tốt. Nhìn Ngụy Kinh Mặc vội vàng mở miệng nói: “Mặc Nhi không phải còn còn muốn đi đến chỗ Nhị hoàng tử sao? Mau đi đi!”

Phảng phất như sợ hắn ở lâu hơn vài giây, sẽ bị Phong Bạch Tô làm bẩn hắn.

Lúc này Phong Bạch Tô lại khôi phục vẻ lười biếng tản mạn, nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của lão Thái Phó, trong lòng nàng không nhịn được mà buồn cười: “Thái Phó đại nhân ngài gấp cái gì? Chẳng lẽ vị này là chính là vị cháu ngoại kia của ngài, đệ nhất công tử của Phượng Lăng Thành?”

Nàng lười biếng ngồi trở lại trên đệm hương bồ, có chút cười như không cười mà nhìn Ngụy Kinh Mặc.

Ngụy Kinh Mặc ngước mắt nhìn lại nàng, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đào hoa đa tình tuyệt diễm của nàng, ngay sau đó hắn lập tức rũ mắt xuống.

Sắc mặt lão Thái Phó lại càng ngày càng ngày đen, thanh âm hơi trọng: “Mặc Nhi! Còn không mau đi!”

Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc hướng bà hành lễ. Sau đó hướng Phong Bạch Tô hành lễ. Lúc này mới hướng cửa mà đi.

Hắn lần này xác thật là tới tìm Nhị hoàng tử. Trùng hợp nửa đường gặp được lão Thái Phó nên mới có mặt tại đây. Không nghĩ tới sẽ gặp Phong Bạch Tô.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc rời đi, Phong Bạch Tô nhìn thấy lão Thái Phó đang nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi, nhịn không được mà rũ mắt trắng mắt.

“Được rồi, Thái Phó đại nhân! Cháu ngoại bảo bối ngài bổn điện hạ còn thấy chướng mắt, ngài không cần phải lo lắng như vậy đâu!”

Ai ngờ sau khi nàng nói như vậy, lão Thái Phó không những không vui vẻ, ngược lại còn bất mãn. Trừng mắt nhìn Phong Bạch Tô nói: “Mặc Nhi nhà ta là hài tử tốt, người đến phủ cầu thân không có năm mươi cũng có một trăm!” Người vậy mà còn thấy chướng mắt?

Phong Bạch Tô nhìn thấy lão nhân gia lại tức giận, đầu nhịn không được mà có chút đau.

Nàng thuận miệng có lệ mà nói: “Được được được! Là ta không xứng được rồi chứ!”

Nghe vậy, lão Thái Phó hừ một tiếng, mở miệng nói: “Thất điện hạ nói quá lời rồi!”

Cái này, làm Phong Bạch Tô cảm thấy thất bất đắc dĩ!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...