NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 2: Răn dạy

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:48:38
Lượt xem: 68

Thời điểm rời đi, bốn người tỷ muội cùng nhau đi ra khỏi cung điện.

Phong Bạch Chỉ cố ý thả chậm bước chân, níu lấy cánh tay của Phong Bạch Liêm nhéo một cái.

Gặp nàng bị đau mà run người nhưng lại không bộ dáng lại dám phản kháng.

Nàng ta nhịn không được mà cười lạnh một tiếng: “Ngươi vậy mà có thể cùng Ngũ hoàng muội chung đụng hòa hợp! Làm sao? Hiện tại rốt cuộc nhịn không được muốn trèo lên Phượng hậu rồi?”

Phong Bạch Liêm nhịn không được mà đỏ mắt, thanh âm sợ hãi trả lời: “Ta không có…”

Gặp nàng bộ dáng đáng thương lại sợ hãi, Phong Bạch Chỉ lại càng tức giận.

Nhìn bộ dáng đáng thương này của nàng! Thật khiến người ta phiền chán.

Trong tay nàng càng tăng cường lực độ thêm mấy phần.

Thời điểm vừa đi ra khỏi cửa điện, liền gặp Nữ hoàng cùng Phượng hậu đi về phía bên này.

Thấy thế, nàng ta lập tức buông tay, trên mặt không chút biến sắc mà mỉm cười, cùng các vị hoàng nữ hướng Nữ hoàng và Phượng hậu hành lễ: “Nhi thần bái kiến Mẫu hoàng! Bái kiến Phượng hậu!”

Sau khi hành lễ, các nàng lúc này mới chậm rãi đứng thẳng lên.

Nữ hoàng hiện tại đã ở tuổi trung niên, khuôn mặt thâm trầm, úy áp trên người rất nặng, đôi mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Phượng hậu cùng Nữ hoàng là đôi phu thê từ thuở thiếu niên, người cũng đã trung niên. Khuôn mặt lại bóng loáng tinh tế, trên mặt họa trang dung tinh xảo, trên đầu cài trang sức châu thoa lộng lẫy, nhìn ung dung cao quý.

Hắn nhìn thấy bốn người về sau, trên mặt lập tức nở nụ cười ôn hòa.

Nhìn thấy Phong Bạch Liêm cúi đầu đứng ở phía sau đám người, ấm giọng hỏi: “Tiểu Tam đây là làm thế nào? Làm sao lại cứ cúi đầu đứng ở đó?”

Nghe vậy, Phong Bạch Liêm luôn đứng ở bên cạnh Phong Bạch Chỉ không nhịn được mà khẩn trương nắm chặt tay.

Phong Bạch Liêm làm như lúc nãy không có chuyện gì, ngẩng đầu nhỏ giọng trả lời: “Tạ Phượng hậu quan tâm. Nhi thần chính là thấy Ngũ hoàng muội đã tỉnh lại, trong lòng thập phần cao hứng.”

Tiếng nói nàng tựa như rơi xuống đất, không đợi Phượng hậu mở miệng, Nữ hoàng nãy giờ đứng ở bên cạnh hắn lại có chút nhíu mày không vui.

Thân là hoàng nữ, suốt ngày chỉ biết khóc lóc giống như nam nhi! Còn ra thể thống gì!

Dư quang liếc nhìn đến bộ dáng lười biếng của Phong Bạch Tô, nhìn thấy nàng y phục không chỉnh tề, tóc tai rối bời, lửa giận trong lòng lập tức tăng vọt.

Nàng ta đầu tiên là hướng Phong Bạch Liêm răn dạy vài câu: “Thân là hoàng nữ, tính tình lại ngượng ngượng ngùng ngùng như nam nhân, là thành cái dạng gì?”

Dứt lời, lại nhìn đến Phong Bạch Tô đang đứng ngẩn người ở gần đó, quát lớn: “Còn ngươi nữa, lão Thất! Cả ngày không lo chính sự! Cho ngươi đến chỗ Thái Phó viết thay, ngươi không những không làm còn viện cớ đau tay, dùng thủ đoạn gian dối! Quả thực làm càm!

Sắc mặt nàng ta hoàn toàn trở nên âm trầm: “Trẫm nói cho ngươi, ngày mai liền đến Văn Uyên Các cho trẫm! Nếu lại để cho trẫm biết người vụng trộm lười biếng, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Nói xong, cũng không đợi hai người bọn họ phản ứng lại, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Phượng hậu thấy thế thì đứng lại an ủi hai người vài câu, sau đó lập tức nương theo phương hướng vừa rồi của Nữ hoàng mà đi.

Để lại bốn người các nàng đứng tại chỗ đó.

Phong Bạch Liêm từ lúc bị Nữ hoàng khiển trách, vẫn luôn một mực cúi đầu, hốc mắt cũng trở nên ửng hồng.

Phong Bạch Chỉ không những không an ủi, ngược lại trong lòng còn đang cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời!

Ngược lại là Phong Bạch Tô lại không giống như vậy, nàng căn bản là không để trong lòng, như cũ hoàn toàn là một bộ dáng lười biếng tùy ý.

Phong Bạch Anh gặp nàng bộ dáng như vậy, liền nhịn không được lại nhíu mày, đang định mở miệng trách mắng.

Nhìn thấy hành động của nàng ta Phong Bạch Tô lập tức hướng ba người thở dài nói: “Đại hoàng tỷ, Nhị hoàng tỷ, Tam hoàng tỷ, ta còn có việc không ở lại đây nữa, đi trước một bước!”

Dứt lời, nàng cũng không đợi bọn họ kịp phản ứng, lập tức mang theo Thông Bạch rời đi.

Thông Bạch đuổi theo phía sau nàng, thời điểm thấy nàng đi đến ngã ba, hướng phía bên phải ngoặt mà đi. Nàng nhịn không được mở miệng hỏi: “Điện hạ, không phải ngài muốn về Thanh Phong Điện sao?”

Phong Bạch Tô mệt mỏi trả lời: “Ngày mai ta phải tới Văn Uyên Các, hôm nay nhân lúc còn có thời gian tới thăm Lục tỷ tỷ.”

Lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng, Quân phụ chỉ là một cung nhân nhỏ. Thừa dịp Nữ hoàng uống say mà trèo lên long sàng, sau một đêm phong lưu liền có nàng.

Đáng tiếc lam nhan bạc mệnh*, thời điểm sinh hạ Lục hoàng nữ bị khó sinh mà qua đời.

*Lam nhan bạc mệnh: chỉ những người con trai xinh đẹp nhưng số phận kém may mắn, bạc bẽo, gặp nhiều gian truân.

Cũng chính vì vậy, mà Phong Bạch Hàng từ khi sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, mãi cho đến năm mười sáu tuổi mới từ từ tốt hơn có thể xuống giường đi lại.

Chỉ tiếc là, mấy năm gần đây bệnh tình vẫn như cũ lúc nặng lúc nhẹ không gián đoạn.

Mà Nữ hoàng cũng vì bị người khác tính kế mới có Phong Bạch Hàng, nên cũng không hề yêu thích nữ nhi ngoài ý muốn này. Lúc nhỏ được nhũ phụ chiếu cố, lớn hơn một chút thì phân nàng đến một cung điện xa xôi hẻo lánh.

Phong Bạch Tô cũng là trong một lần tham dự cung yếu hai người được phân ngồi cạnh nhau, lúc trò chuyện cũng vô cùng hợp, thời gian qua dần mối quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết hơn.

Hai người tuy là tỷ muội cùng mẹ khác cha, nhưng lại xem nhau như bằng hữu. Có thể nói là người duy nhất những năm này trong cung nàng đối xử thật lòng.

Thông Bạch nghe được lời nàng nói về, lại nhịn không được mà kinh ngạc: “Điện hạ, ngày mai ngài thật sự muốn đến Văn Uyên Các?”

Cái này không giống với tác phong thường ngày của điện hạ nhà nàng ta nha? Ngày thường Nữ hoàng bệ hạ cũng không phải chưa từng quở trách qua, nhưng cũng có thấy điện hạ nghe lời đâu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-2-ran-day.html.]

Điện hạ nhà nàng ta không phải luôn thích tìm c.h.ế.t sao?

Phong Bạch Tô còn không biết người bên cạnh mình nhìn nhận hình tượng“cứng đầu” của mình.

Nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nói của Thông Bạch về sau, nàng nhịn không được mà liếc mắt, quay đầu nhìn lại nàng ta tức giận nói: “Điện hạ nhà ngươi không phải kẻ ngu, khi nãy không nghe Mẫu hoàng nói lần này ta mà không đến liền chơi c.h.ế.t ta sao?”

Thông Bạch nhỏ giọng phản bác: “Nữ hoàng bệ hạ chỉ nói ‘Nhất định không tha cho người!’ bốn chữ.”

Thấy nàng ta còn không phục, Phong Bạch Tô đưa tay gõ đầu nàng ta.

Sắc mặt nặng nề: “Ngươi thì biết cái gì? Ngữ khí đó của người chính là muốn chơi c.h.ế.t ta!”

Đi qua một mảnh rừng phong, hai người liền tới Hàn Phong Điện. Đây chính là nơi Lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng ở.

Hàn Phong Điện có vị trí khá vắng vẻ, nhưng bên trong cảnh trí lại không tệ.

Nhất là vào mùa thu, cả điện đều là lá phong đỏ rực bay khắp nơi!

Canh giữ cửa điện là Tiểu Cung Thị thấy người đến là Phong Bạch Tô, lập tức bước nhanh ra nghênh đón: “Nô tham kiến Thất điện hạ!”

Phong Bạch Tô lập tức khưa tay miễn lễ, đôi mắt đào hoa khép hờ giọng điệu lười biếng hỏi: “Điện hạ nhà ngươi đâu? Chưa tỉnh sao?”

Tiểu Cung Thị nhìn thấy bộ dáng tuyệt diễm mê người của nàng liền đỏ mặt, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Điện hạ đã tỉnh, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Nghe vậy, Phong Bạch Tô trực tiếp đi ngang qua hắn hướng bên trong điện mà tới.

Thông Bạch ở phía sau nàng nhìn thấy Tiểu Cung Thị khuôn mặt ửng hồng bộ dáng ngại ngùng, lúc đi qua hắn thời điểm nhịn không được mà trừng mắt liếc hắn một cái.

Cũng bởi vì bọn hắn luôn có bộ dáng này mỗi khi gặp điện hạ, mới hại điện hạ nhà nàng ta, mới phải mang cái danh phong lưu!

Phong Bạch Tô đi vào trong điện vượt qua tấm bình phong, liền nhìn thấy Phong Bạch Hàng đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Thấy thế, nàng nhịn không được mà nhíu mày.

Mắt thấy cung tỳ thiếp thân phía sau muốn thỉnh an, nàng duỗi bàn tay thon dài trắng nõn khẽ đắc ngón trỏ lên đôi môi mỏng làm động tác im lặng.

Sau đó cất bước đi lên trước, đem giá cửa gỗ kéo xuống. Giọng nói có chút âm trầm: “Tỷ nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy? Tỷ cũng không phải không biết bản thân còn đang bệnh, không thể gặp gió?”

Phong Bạch Hàng đột nhiên nghe thấy giọng nàng, có chút bất ngờ.

 Sau đó quay người nhìn nàng, khuôn mặt thon gầy tái nhợt nở nụ cười nhạt nhẽo: “Tiểu Thất, muội đến rồi. Ta chính là nằm ở trên giường lâu, muốn nhìn cảnh sắc bên ngoài một chút.

Nàng để cung tỳ bên người đi lấy một cái ghế tới, để Phong Bạch Tô ngồi.

“Chính là thời gian này lá phong chuyển đỏ nhất, liền nghĩ muốn nhìn xem bọn chúng tùy ý bay trong gió.”

Thấy nàng sau khi nói xong liền nhịn không được mà nhẹ họ, Phong Bạch Tô vội vàng rót cho nàng một chén trà nóng.

Giọng nói tràn đầy vẻ không vui: “Muốn nhìn lá phong đỏ cũng không cần vội, đợi tỷ khỏi bệnh liền xem cũng không muộn, không cần phải sốt ruột như vậy?”

Phong Bạch Hàng nhận chén trà trong tay nàng uống một hớp, thông giọng về sau, lúc này mới lên tiếng: “Muội cũng không phải không biết thân thể ta tình huống, liền để ta ngắm nhìn thật kỹ mỹ cảnh nhân gian một chút đi!”

Nàng nở nụ cười yếu ớt nhìn Phong Bạch Tô, khuôn mặt tái nhợt thần sắt bình thản, tựa như đây không phải chuyện lớn gì.

Phong Bạch Tô không thích nghe thấy nàng nói mấy lời này, nghe vậy chân mày lập tức nhíu chặt lại. Ngữ khí có chút ngưng trọng: “Toàn là lời nói bậy! Thái y không phải đã nói thân thể tỷ đã có khởi sắc rồi sao, sao lại bi quan như vậy?”

Phong Bạch Hàng lại cười nhẹ: “Thái ý cũng đã nói thân thể ta không sống qua tuổi hai mươi. Ta biết Tiểu Thất đau lòng cho ta, tỷ tỷ đều biết.”

Thấy nàng nở nụ cười nhẹ tựa mây gió, sắc mặt Phong Bạch Tô lại trầm xuống, trong lòng vô cùng khó chịu.

Thấy thế Phong Bạch Hàng liền chuyển chủ đề: “Nghe nói Ngũ hoàng tỷ đã tỉnh, muội hôm nay đã đi vấn an chưa?”

Gặp nàng như vậy, Phong Bạch Tô cũng chỉ có thể chuyển chủ đề theo nàng, chỉ là giọng nói vẫn mang chút buồn buồn trong đó: “Đi rồi, Đại hoàng tỷ, Nhị hoàng tỷ, Tam hoàng tỷ cũng tới, lúc ra về còn gặp Mẫu hoàng đang đi cùng Phượng hậu.”

Nghe nàng nói vậy, Phong Bạch Hàng nhẹ “ồ” một tiếng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên ý cười: “Muội như này là lại bị Mẫu hoàng trách phạt đi?”

Thấy nàng cười nhạo mình, Phong Bạch Tô có chút vô tội khẽ bấm vào ngón tay út, đây là động tác nàng thường làm mỗi khi chột dạ.

Thấy thế, Phong Bạch Hàng trong mắt tràn đầy ý cười, gõ nhẹ vào trán nàng: “Ngươi a!”

Phong Bạch Tô lại càng ngượng ngùng, lấy tay che lại chỗ nàng vừa gõ, thẹn quá hóa giận: “Lục tỷ tỷ ngươi cũng không phải không biết. Từ nhỏ Mẫu hoàng đã không thích ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều sẽ răn dây vài câu, ta sớm đã quen rồi!”

Phong Bạch Hàng lại không nàng giải thích, mặt mày tươi cười nói: “Còn không phải do muội từ nhỏ đã thích dùng mánh khóe qua mặt? Rõ ràng là thông minh, nhưng lại cứ giả bộ vụng về cái gì cũng không biết, chọc giận Mẫu hoàng ngươi sao?”

Nói đến đây, nàng không còn cười nữa, hỏi: “Tiểu Thất muội nói thật cho Lục tỷ tỷ biết. Muội có phải hay không cố ý làm như vậy, là không muốn Mẫu hoàng chú ý tới ngươi?”

Nghe vậy, Phong Bạch Tô cũng thu liễm lại mấy phần bất cần đời trên mặt. Nàng trầm mặt một lúc, chậm rãi mở miệng: “Lục tỷ tỷ, chí ta không ở nơi này.”

Nghe được nàng mấy lời này vời sau, Phong Bạch Hàng nhịn không mà thán một tiếng. Sau đó nở nụ cười đưa tay vuốt lại phần tóc rối trước trán nàng, thở dài nói” “Thôi vậy, chỉ cần Tiểu Thất cảm thấy vui vẻ là được rồi! Chỉ cần Tiểu Thất sau này vui vẻ hạnh phúc mà sống, vậy Lục tỷ tỷ sẽ luôn ở phía sau ủng hộ ngươi.”

Gặp nàng xem mình như hài tử mà đối đãi. Phong Bạch Tô nghiêng người ra sau, né tránh bàn tay của nàng, đôi mắt đào hoa có chút bất mãn mà nhìn nàng: “Lục tỷ tỷ, tỷ có phải là ta như tiểu hài tử mà đối đãi hay không?”

Phong Bạch Hàng lại chồm người về phía trước, đưa tay xoa đầu nàng, cự tuyệt nói: “Liền đem ngươi trở thành tiểu hài tử!”

Tỷ muội hai người đùa giỡn ầm ĩ, trong nhất thời, cả phòng đều là tiếng cười nói vui vẻ.

Thông Bạch cùng cung tỳ thiếp thân của Phong Bạch Hàng - Hoa Lạc canh giữ bên ngoài liếc nhau một cái, hai người mắt đều là ý cười.

Cũng chỉ có thời điểm như này, hai vị chủ tử mới có thể hoạt bát vui vẻ một chút!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...