NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 1: Phong Bạch Tô

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:39:43
Lượt xem: 121

Mùa thu là mùa đẹp nhất ở Phượng Lăng Quốc, lá phong đỏ rực bay khắp nơi!

Trong vương cung, Thanh Phong Điện

Phong Bạch Tô  đang lười biếng nghiêng người nằm trên giường, trên tay nàng còn đang cầm một quyển thoại bản đọc đến say mê.

<<Tướng quân thê chủ bá đạo cầm tù tiểu bạch thỏ phu lang

Đôi môi nàng đỏ mộng khẽ nhếch lên, trong lòng nhịn không được mà tấm tắc hai tiếng.

Quả nhiên, vẫn là thoại bản ngôn tình ở thế giới nữ tôn này là kích thích nhất!

“Điện hạ! Điện hạ!”

Lúc này, một đạo thanh âm trong trẻo từ xa truyền tới.

Thông Bạch từ bên ngoài chạy chậm tiến vào, nhìn thấy Phong Bạch Tô lười biếng nằm ở trên giường liền mở miệng nói: “Điện hạ, Ngũ điện hạ đã tỉnh! Phượng hậu đã truyền xuống mệnh lệnh, ngày sau quân yến như cũ được cử hành!”

Nửa tháng trước Phượng hậu hạ phượng lệnh, đầu tháng này tổ chức cho các hoàng nữ tuyển quân yến. Lần này tuyển quân yến chủ yếu là cho Nhị hoàng nữ còn chưa có chính quân tuyển phu, mặt khác là cho các vị hoàng nữ còn chưa đủ tuổi có cơ hội làm quen với các thế gia công tử trong Phượng Lăng Thành này.

Nhưng thật không khéo chính là, hai ngày trước Ngũ hoàng nữ và Tứ hoàng nữ vì một hoa khôi mà đã xảy ra tranh chấp, trong lúc không cẩn thận Ngũ hoàng nữ đã ngã từ lầu hai xuống, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mà Ngũ hoàng nữ là nữ nhi do Phượng hậu thân sinh, nhìn đến nữ nhi vẫn luôn hôn mê không tỉnh nằm ở trên giường, nào còn có tâm gì mà tổ chức yến hội.

Vốn dự định sẽ trực tiếp hủy bỏ tuyển quân yến lần này, nhưng lại không nghĩ tới Ngũ hoàng nữ một mực hôn mê không tỉnh suốt hai ngày đột nhiên tỉnh lại.

Ngoại trừ ký ức còn có chút hỗn loạn nhớ không rõ đã xảy ra chuyện gì, thì còn lại cũng không có việc gì đáng ngại.

Thông Bạch nhịn không được mà nhỏ giọng nói thầm:

“Ngũ điện hạ lần này đúng thật là mạng lớn! Mới hôm qua các thái y còn đồng loạt lắc đầu, thế mà hôm nay lại đột nhiên tốt hơn rồi!”

Phong Bạch Tô nghe được lời nàng ta nói cũng không thèm ngẩng đầu lên, cả người như cũ lười biếng nằm ở trên giường, tiếp tục nhìn thoại bản trong tay.

Tiểu nha đầu Thông Bạch này làm sao mà biết được Ngũ hoàng nữ thật ra không phải mạng lớn, mà là bị một linh hồn đến từ thế giới khác tiến vào thân thể Ngũ hoàng nữ.

Kỳ thật nơi mà Phong Bạch Tô ở hiện tại là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết tên gọi là <<Nữ đế kỷ>>. Chủ yếu là nói về một nữ huấn luyện viên võ thuật ở thời hiện đại xuyên đến thế giới nữ tôn quốc Phượng Lăng Quốc, một hoàng nữ hoang đường háo sắc, yếu đuối vô năng, về sau dựa vào kiến thức ở hiện đại cùng với kỹ năng vũ lực của chính mình, cuối cùng trở thành tân nữ hoàng, cưới được mỹ kiều phu.

Mà Phong Bạch Tô sở dĩ biết được nhiều như vậy, chính là bởi vì nàng vốn dĩ không phải là người của thế giới này, quyển tiểu thuyết nữ tôn này chính là khi nàng còn sống ở kiếp trước đã xem qua.

Nàng là thai xuyên qua, cũng có thể là khi chuyển thế đầu thai nàng đã quên không uống canh Mạnh Bà, cho nên mới có thể giữ được ký ức của hai đời.

Thời điểm nàng còn sống ở kiếp trước chính là một sinh viên nghèo. Tuy rằng đầu óc thông minh hơn người, bình thường vẫn được người người hâm mộ gọi một tiếng học thần*.

*Học thần: xem tên đoán nghĩa, chính là cái loại người ưu dị rõ ràng không học tập nhưng vẫn học giỏi như thường.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể không cúi đầu trước số phận, mỗi ngày đều bận rộn thi đấu các loại cùng tham gia hoạt động câu lạc bộ, tất cả chỉ vì kiếm lấy suất học bổng cùng tăng cường kỹ năng cá nhân, làm chính mình có cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Sống mười tám năm trên đời, nàng đã đem chính mình sinh hoạt không khác gì một cỗ máy móc, mỗi ngày cực khổ bôn ba.

Nàng một đời vất vả sau khi c.h.ế.t thì chuyển sinh trở thành hoàng nữ nữ tôn quốc, không lo ăn mặc, bên người luôn có kẻ hầu người hạ, quả thực là nàng nằm mơ cũng đều mộng không đến cuộc sống tốt đẹp như vậy!

Đời trước đã quá vất vả, cho nên đời này Phong Bạch Tô nàng toàn tâm toàn ý chỉ muốn làm một con cá mặn àn nhàn hưởng lạc.

Chờ đến sau này khi nữ chủ đăng cơ, sau đó làm một vương gia nhàn tản, mang theo mỹ kiều phu cùng nhau hảo hảo sinh hoạt.

Phong Bạch Tô chỉ cần ngẫm lại, liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng!

Thông Bạch ở một bên nhìn thấy Phong Bạch Tô vẫn luôn lười nhác nằm ở trên giường, nhịn không được lại mở miệng hỏi: “Điện hạ, chúng ta không đi thăm Ngũ điện hạ sao?”

Lần này, Phong Bạch Tô cuối cùng cũng có chút phản ứng, nàng đem quyển thoại bản trong tay để xuống dưới.

Trước khi buông xuống, nàng còn đánh dấu trang, chuẩn bị sau khi trở về lại tiếp tục xem!

Nhiều năm như vậy, nàng khó khăn lắm mới kết thúc chương trình học bắt buộc của mỗi hoàng nữ. Về sau nàng chỉ nghĩ bản thân hảo hảo sống uổng thời gian, trầm mê đến chết!

Phong Bạch Tô mang giày, chậm rãi đứng dậy. Một thân hồng y đỏ đến diễm tục, ngay vị trí cổ áo còn có chút trễ xuống, lộ ra bên trong xương quai xanh tinh xảo trắng nõn.

Mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa buộc trên ngọc quan, có chút rời rạc hỗn độn.

Ngũ quan nàng tinh xảo diễm lệ, một đôi mắt đào hoa mê người luôn mang theo ba phần ý cười, thoạt nhìn lười biếng lại tà khí.

“Đi, nhìn xem Ngũ điện hạ, chúng ta tất nhiên phải đi, những người khác hẳn là đã đến không sai biệt lắm, hiện tại đến vừa vặn tốt.”

Nói xong liền cất bước đi ra ngoài.

Phía sau, Thông Bạch vội vàng hô:

“Ai, điện hạ, tóc người rối loạn rồi! Tốt xấu gì cũng hãy để nô tỳ sửa sang lại cho ngài?”

“Điện hạ! Điện hạ ngài từ từ đã!”

Thông Bạch vội vội vàng vàng đuổi theo, đối với điện hạ nhà mình tùy tính có chút mệt tâm.

Cũng khó trách Nữ hoàng bệ hạ mỗi lần gặp điện hạ đều nhịn không được mà răn dạy vài câu, nói điện hạ không giống các vị hoàng nữ khác đoan chính hữu lễ như bọn họ.

Cho dù là Ngũ hoàng nữ hoang đường háo sắc, cũng không giống điện hạ nhà nàng liều lĩnh làm càn như vậy.

Thông Bạch nhịn không được mà ở trong lòng thở dài một tiếng: Cũng khó trách bên ngoài những người kia luôn truyền tai nhau nói điện hạ nhà nàng ta phong lưu thành tính!

Nhưng điều khiến người ta sốt ruột chính là, rõ ràng điện hạ nhà nàng ta năm nay đã mười tám, thêm hai năm nữa là thành niên, mà hậu viện bên trong lại chẳng có một ai.

Nghĩ đến đây trong lòng Thông Bạch liền cảm thấy ủy khuất, cũng không biết những người đó là đồn như thế nào mà từ không có lại thành có.

Thậm chí càng kỳ quái hơn chính là, mỗi năm đều có đại thần vì chuyện này mà dâng tấu lên! Ngẫm lại liền khiến người ta tức giận.

Ngũ hoàng nữ ở phía sau Phượng Điện, vừa bước tới liền đập vào mặt đều là quý khí.

Bình phong chạm khắc bằng gỗ trầm hương mang lại cho người ta cảm giác bốn mùa như xuân, lò huân hình lá mẫu đơn, giá đựng sơn mài đỏ, bình sứ thanh mai bạch đế,...

Mỗi loại này nếu đem ra tính thì đều là bảo bối có giá trị liên thành.

Nếu mà lấy Phong Điện của Phong Bạch Tô ra so sánh quả thực khác một trời một vực, thực là một cung điện nghèo nàn mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-1-phong-bach-to.html.]

Phong Bạch Tô đối với bảo vật mà nói chỉ có thờ ơ, ngay cả mí mắt cũng không thèm liếc nhìn dù chỉ làm một chút, trực tiếp đi vòng qua bức bình phong đi vào nội thất.

Lúc này Đại hoàng nữ cùng Nhị hoàng nữ đều đã tới rồi.

Tam hoàng nữ còn chưa tới, Tứ hoàng nữ thì bởi vì chuyện này mà bị Nữ hoàng phạt cấm túc hai tháng.

Lục hoàng nữ thì từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, mấy hôm trước lại nhiễm phong hàn, hiện tại vẫn còn chưa xuống được giường.

Chỉ còn lại Cửu hoàng nữ, nhưng bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, Phượng hậu sợ nàng làm ồn quấy rầy đến nữ nhi nhà mình nghỉ ngơi nên trực tiếp không cho phép nàng tới.

Nữ hoàng có tất cả chín vị hoàng nữ và hai vị hoàng tử. Ngoại trừ Bát hoàng nữ vừa sinh ra đã c.h.ế.t yểu, thì còn lại tám vị hoàng nữ và hai vị hoàng tử.

Phong Bạch Tô đối với việc bản thân là người đến thứ ba thì rất hài lòng, không quá sớm cũng không quá muộn, thời gian vừa vặn tốt!

Nàng vừa mới tiến vào, Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh đã nhịn không được mà nhíu mày. Nhìn thấy nàng y phục không chỉnh tề đầu tóc cũng có chút rối bời, liền có chút không vui.

Nhịn không được mà mở miệng khiển trách: “Lão Thất! Nhìn lại y phục cùng đầu tóc của ngươi xem, còn ra cái thể thống gì nữa! Đường đường là Thất hoàng nữ Phượng Lăng Quốc, mà cả ngày chỉ biết lười nhác không ra thể thống! Mẫu hoàng hạ lệnh làm việc, ngươi thì hay rồi nếu không phải là gian dối trốn tránh thì cũng là làm qua loa cho xong việc! Nào có dáng vẻ của một hoàng nữ chứ!”

Phong Bạch Anh càng nói lại càng cảm thấy tức, cuối cùng không nhịn được nữa mà trực tiếp phất ống tay áo quay đầu nhìn sang hướng khác.

 Nàng ta trước nay vẫn luôn tuân thủ lễ nghĩa, hoàn toàn chính là bộ dạng người chấp hành hoàn mỹ chủ nghĩa phong kiến.

Ngày thường vẫn luôn không quen nhìn Ngũ hoàng nữ hoang đường cùng Thất hoàng nữ lười biếng.

Đáng tiếc, Ngũ hoàng nữ là thân nữ nhi do Phượng hậu thân sinh, thân phận tôn quý, mà Phượng hậu lại rất được Nữ hoàng yêu thương.

Nàng ta cho dù có nhìn không vừa mắt Ngũ hoàng nữ, cũng chỉ có thể đem bất mãn giấu ở trong lòng.

Nhưng Thất hoàng nữ Phong Bạch Tô thì lại khác! Quân phụ nàng chỉ là một quý nhân không được sủng ái, mà bản thân nàng cũng không được Nữ hoàng yêu thích.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy Phong Bạch Tô, nàng ta đều nhịn không được mà răn dạy vài câu.

Phong Bạch Tô sớm đã nghe mấy lời này đến phát chán, nàng nghe tai này qua tai kia, căn bản là không có chút gì là đem những lời kia để ở trong lòng.

Nàng thần sắc như cũ, ngữ khí qua loa: “Đại hoàng tỷ dạy bảo phải.”

Dứt lời, nàng cũng không đợi nàng ta đáp lại, liền nhanh chóng kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Cả người ngửa ra đằng sau lười biếng dựa vào thành ghế.

Vừa mới quay đầu lại Phong Bạch Anh đã bị bộ dáng này của nàng cho tức giận: “Ngươi…”

Lời còn chưa nói ra, liền bị Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ đứng ở bên ngăn lại.

“Đại hoàng tỷ, ngươi cũng không phải không biết Tiểu Thất nàng bình thường là cái dạng gì, ngay cả Mẫu hoàng còn không khuyên được nàng, ngươi cần gì phải cùng nàng so đo như thế? Tức giận không tốt cho thân thể ngươi đâu.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có thể nịnh nọt được Đại hoàng nữ, đồng thời còn không quên đem Phong Bạch Tô ra giẫm dưới chân.

Quân phụ của Phong Bạch Chỉ chẳng qua chỉ là nhi tử của một tiểu quan viên của một huyện lệnh nhỏ, là trong lúc Nữ hoàng cải trang vi hành vô tình gặp được mang về.

Cũng bởi vì xuất thân của quân phụ mình, Phong Bạch Chỉ vẫn luôn rất tự ti, nhưng hết lần này tới lần khác dã tâm của nàng ta lại rất lớn, ngày thường luôn thích đi theo nịnh bợ các vị hoàng nữ có xuất thân tốt lại được Nữ hoàng sủng ái.

Phong Bạch Tô không thèm để ý đến nàng ta, cũng mặc kệ hai người kia nói cái gì, cụp mắt xuống suy nghĩ tay khẽ vuốt miếng ngọc bội hình cá trắm đen đeo bên hông mình.

______________________________________________________

Phía trên giường, sắc mặt Phong Bạch Vi còn có chút tái nhợt ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn xem ba người tỷ muội các nàng nói chuyện.

Từ khi tỉnh lại trong cỗ cơ thể này, đầu óc nàng ta liền ngơ ngơ ngác ngác, đối với ký ức của nguyên chủ thập phần mơ hồ.

Vừa mới tới nơi này, vì để tránh bản thân nói ra cái gì sai lầm, nàng ta chỉ đành phải lấy bất biến ứng vạn biến*. Không có vội vã chen lời vào.

Lấy bất biến ứng vạn biến (Dĩ bất biến, ứng vạn biến): là một triết lý đã có từ hàng nghìn năm trước và được vận dụng khá thành công qua nhiều xã hội, triều đại và con người khác nhau. Trong mỗi thời kỳ, hoàn cảnh, mỗi đất nước, mỗi con người lại vận dụng triết lý này một cách khác nhau. Tuy nhiên, tựu chung lại thì cái căn cốt, cơ bản là giống nhau.

Từ tình huống vừa nãy của ba người xem ra, Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh chính là kiểu tiên sinh nho nhã thời phong kiến, Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ là loại tiểu nhân hay nịnh bợ bền trên giẫm đạp người dưới, còn Thất hoàng nữ là loại người phong lưu dầu mỡ du thủ du thực*.

*Du thủ du thực:  Ăn chơi đàng điếm, không chịu làm gì cả.

Phong Bạch Vi âm trầm trong đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, không chút gì là để các nàng vào mắt.

Rất nhanh, Tam hoàng nữ Phong Bạch Liêm cũng tới.

Nàng cùng Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ là song bào thai tỷ muội, nhưng tính tình cả hai lại khác nhau, Phong Bạch Chỉ vẫn luôn chướng mắt người muội muội hướng nội nhát gan này.

Mặc dù hai người là chung một quân phụ thân sinh, nhưng trước nay lại không hòa hợp.

Phong Bạch Liêm đi tới về sau, liền nhìn thấy Đại hoàng nữ đang ngồi trên ghế cùng Nhị hoàng nữ nói chuyện, nàng có chút rụt rè ngẩng đầu lên chào họ một tiếng.

Phong Bạch Chỉ nhìn thấy nàng về sau thần sắc liền trở nên lạnh lùng quay đầu đi, tiếp tục cùng Đại hoàng nữ nói chuyện.

Thấy thế, Phong Bạch Liêm cũng có chút thất vọng ủ rũ cúi đầu xuống, không tự chủ mà cắn chặt môi.

Ngược lại người từ đầu đến giờ vẫn luôn không nói chuyện Phong Bạch Vi, nhìn thấy Phong Bạch Liêm đi tới liền mở miệng: “Tam hoàng tỷ mau tới đây.”

Có lẽ là do mới vừa tỉnh lại, giọng nàng ta nghe còn có chút khàn khàn. Lúc này khóe miệng khẽ giương lên, một đôi mắt trăng non nháy mắt cong lên. Nháy mắt làm khuôn mặt nàng ta trông có mấy phần sinh khí hơn.

Lời Phong Bạch Vi vừa nói ra về sau, lập tức ánh mắt của mọi người ở đó đều rơi trên người nàng ta.

Gặp nàng ta bộ dáng trầm ổn hữu lễ, mấy người ở đó trong lòng đều có kỳ quái, luôn cảm thấy lão Ngũ lần này tỉnh lại có gì đó không giống bình thường.

Phong Bạch Liêm không ngờ tới Phong Bạch Vi vậy mà lại nói chuyện cùng nàng, dù sao trước đây Phong Bạch Vi vẫn luôn cảm thấy mình là con chính thất, thập phần xem thường các nàng là con của thiếp thất.

Đây cùng là lần đầu tiên Phong Bạch Vi nói chuyện nhẹ nhàng như thế với nàng.

Phong Bạch Liêm có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, đôi mắt không nhịn được mà sáng lên.

Nhìn thấy nàng ta nhẹ gật đầu: “Tiểu… Tiểu Ngũ… ngươi không sao chứ?”

Phong Bạch Vi nhìn tiểu cô nương trước mắt đang lo lắng nhìn xem nàng ta, hảo cảm đối với nàng cũng vì thế mà tăng lên, cười trả lời: “Đã không còn gì đáng ngại, làm phiền Tam hoàng nữ lo lắng rồi!”

Phong Bạch Chỉ một bên nhìn xem hai người hòa hợp nói chuyện, một bên vụng trộm oán giận liếc nhìn Phong Bạch Liêm.

Ai ngờ nha đầu c.h.ế.t tiệt này trước kia vậy mà lại giả vờ giả vịt, bây giờ còn muốn nịnh hót Phong Bạch Vi.

Sau lưng các nàng, Phong Bạch Tô vẫn như cũ mà ngồi ở trên ghế, nhìn xem các nàng mỗi người một tâm tư khác nhau, nàng có chút buồn chán mà ngáp một cái.

Đôi mắt đào hoa phong tình tuyệt diễm nhịn không được mà chớp chớp vài cái.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...