NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 17: Thu săn

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:11:42
Lượt xem: 15

Thời gian rất nhanh đã đến cuộc đi săn mùa thu!

Sáng sớm Thông Bạch đã khí thế hừng hực chuẩn bị đồ đi theo, trong miệng khẽ hát ở trong điện đổi tới đổi lui.

Phong Bạch Tô ngồi ở trên giường tựa vào bên trên gối dựa, đôi mắt đào hoa híp lại, trong mắt còn lưu lại mấy phần buồn ngủ.

Giọng nói mang theo mấy phần uể oải: “Một cuộc đi săn mùa thu mà thôi! Mỗi năm ngươi đều tham gia, sao lại hưng phấn như vậy?”

Động tác trên tay Thông Bạch cũng không ngừng lại, thanh âm nhẹ nhàng trả lời: “Chỉ cần là đi ra ngoài chơi, mỗi lần nô tỳ đều thực vui vẻ!”

Phong Bạch Tô sau khi nghe được lời nàng nói về sau, nhịn không được lắc nhẹ đầu. Nghĩ thầm quả nhiên vẫn chỉ là một tiểu hài tử a!

Nhìn Thông Bạch như thế nhảy cẫng lên hoan hô, nàng cũng không thích nhìn sự hăng hái này của Thông Bạch, thanh âm chậm chạp mở miệng nói: “Nhớ kỹ đi đến phòng bếp nhỏ lấy một ít hương liệu, đến lúc đó để ngươi biểu hiện kỹ thuật thịt nướng cho bản điện hạ.”

Thông Bạch vừa nghe xong lời này, nháy mắt hai mắt sáng lên nhìn về phía Phong Bạch Tô, reo hò nói: “Tạ ơn điện hạ.”

Dứt lời liền ném đống đồ trong tay xuống liền chạy đến phòng bếp nhỏ.

Phong Bạch Tô lần này vẫn như cũ chỉ mang theo một mình Thông Bạch bên người, chờ đến khi Thông Bạch thu thập xong, hai người lúc này mới chậm rãi đi ra khỏi Thanh Phong điện.

Cuộc đi săn mùa thu nằm ở Phượng Minh Sơn cách Phượng Lăng thành năm mươi dặm, nơi đó có một mảnh sơn lâm rất lớn, là nơi Hoàng gia ngự dụng. Mỗi năm cuộc đi săn mùa thu đều được tiến hành ở đó.

Hoàng cung phân ra ba nhóm người xuất phát. Nô tỳ hầu hạ sẽ xuất phát trước giúp chủ tử chỉnh lý tốt chỗ ở.

Thông Bạch ôm trong mình một bao lớn vội vội vàng vàng đi trước đến chỗ tập hợp, bởi vì nàng xuất phát trước Phong Bạch Tô một bước.

Phong Bạch Tô cùng nàng tách ra hai hướng mà đi, đi cùng các hoàng nữ khác, trong chốc lát cùng nhau cưỡi ngựa xuất phát đến nơi tổ chức cuộc đi săn mùa thu.

Các nàng là nhóm thứ xuất phát, so với Nữ hoàng và Phượng hậu cùng các vị quý quân thì sớm hơn một bước.

Thời điểm Phong Bạch Tô đến. Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh còn có Tam hoàng nữ Phong Bạch Liễm đã tới rồi. Hai người một người đứng ở bên trái, một người đứng ở bên phải, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Thời điểm nhìn thấy Phong Bạch Tô, Phong Bạch Anh theo thói quen mà quét mắt liếc nhìn một cái rồi nhíu mày, Phong Bạch Liêm hướng nàng e lệ mấy máy cánh môi.

Thấy vậy, Phong Bạch Tô hướng hai người gật gật đầu, trên mắt nở nụ cười có lệ coi như chào hỏi.

Cuộc đi săn mùa thu lần Lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng vẫn không có tham gia. Tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược nhờ có sự thỉnh cầu của sủng quân Hoàng quý quân, để Nữ hoàng sớm kết thúc kỳ cấm túc cho nàng. Bởi vì lần trước trong tuyển quân yến Tứ hoàng nữ tính kế Ngụy Kinh Mặc, bị Trấn Bắc Vương trực tiếp tạo áp lực cho Nữ hoàng bệ hạ, vì vậy Tứ hoàng bị lần nữa bị cấm túc. Thậm chí trong cuộc đi săn mùa được tổ chức long trọng như thế của hoàng gia cũng không thể tham gia, mặc cho Hoàng quý quân có thỉnh cầu như thế nào, Nữ hoàng cũng không thả ra.

“Các ngươi đều tới rồi?”

Đúng lúc này, Phong Bạch Vi cùng Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ cũng chậm rãi đi tới.

Người mở miệng nói chuyện chính là Phong Bạch Vi với khuôn mặt anh khí tuấn tú.

Nữ hoàng mấy ngày nay rất coi trọng mà giao cho nàng mấy sự kiện quan trọng. Bởi vì nàng làm cái gì đều hoàn thành xuất sắc. Trong triều được không ít người tán thưởng. Nữ hoàng cũng hết sức hài lòng, thưởng không ít đồ.

Thậm chí còn có ý định lập Phong Bạch Vi làm Thái nữ. Dù sao Phong Bạch Vi là đích nữ do chính phu thân sinh, lập làm Thái nữ cũng là danh chính ngôn thuận.

Trước kia bởi vì nhân phẩm của Phong Bạch Vi không tốt, không chịu nổi chức vụ lớn, Nữ hoàng cũng không có ý lập Thái nữ. Nhưng Ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi bây giờ tính tình trầm ổn nội liễm, làm việc quyết đoán quả cảm, lại không lập Thái nữ thì có chút không hợp quy chế.

Bởi vậy, đã có không ít quan văn còn có người theo phe Phượng hậu là Thượng thư, đều hướng Nữ hoàng dâng tấu lập Thái nữ.

Nữ hoàng ngoài miệng tuy không có đáp ứng nhưng cũng đã có dấu hiệu buông lỏng.

Cũng chính vì như vậy mà Phong Bạch Vi ngày càng lên như diều gặp gió như cây gặp gió ấm!

Hành trình đi săn mùa thu lần này, Phượng hậu đã lén lộ ra một chút tin tức, muốn dựa vào lần này để tuyển một thế gia công tử làm chính phu cho nàng.

Trong lòng Phong Bạch Vi đã sớm có đối tượng, chỉ là còn chưa kịp nhắc tới cùng với Phượng hậu.

Trong đôi mắt đen sắc bén của nàng xẹt qua một tia nắm chắt. Trong hoàng gia so với các những hoàng nữ khác thì nàng tự tin nắm chắc phần thắng được nhiều người hâm mộ!

Ánh mắt Phong Bạch Vi khẽ quét qua đám người, thời điểm ánh mắt rơi trên người Phong Bạch Tô, nhìn thấy gương mặt diễm lệ của nàng trong mắt đen khẽ xẹt qua một tia khinh miệt rồi biến mất!

Tướng mạo cũng không tệ, chỉ tiếc là loại người ăn chơi trác táng, bằng không cũng có khả năng trở thành đối thủ của nàng.

Phong Bạch Tô nhìn thấy các nàng tới cũng hướng hai người gật đầu ý chào hỏi.

Mối quan hệ của mọi người cũng không nóng không lạnh, chỉ là duy trì sự hài hòa mặt ngoài mà thôi.

Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ ngược lại chính là cố ý muốn cùng Phong Bạch Vi giao hảo, chỉ tiếc là Phong Bạch Vi chướng mắt với loại người mà ngay cả Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh không thèm để ý. Đối với nàng thái độ còn không bằng em gái cùng phụ thân của nàng Phong Bạch Liêm.

Phong Bạch Chỉ mặc dù có chút nịnh bợ nàng, thấy bộ dáng lãnh đạm như cũ của nàng cũng nhịn không được có chút tức giận.

Nhìn về phía Phong Bạch Vi đang nói chuyện cùng với Phong Bạch Liêm, trong mắt xẹt qua vài phần âm lãnh.

—--------------------------

Sau khi các vị hoàng đều đã tập trung đông đủ, lập tức liền có thị vệ dắt ngựa lại đây.

Mấy con hắc mã này đều là hoàng gia huấn luyện, cả người cao lớn, bộ lông bóng loáng, so với chiến mã trong quân doanh không phân cao thấp.

Phong Bạch Tô tiếp nhận dây cương từ trong tay thị vệ, trước mắt là con tuấn mã màu đen, đưa tay vuốt ve bộ lông trên bờm nó.

“Tê ~”

Tiếng ngựa huýt gió ở phía sau vang lên.

Phong Bạch Vi lúc này đã leo lên lưng ngựa. Nàng cầm chắc dây cương trong tay, tuấn mã dưới thân vó ngựa giơ cao, sau đó lao nhanh về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-17-thu-san.html.]

Bóng lưng thẳng tắp nhìn qua khí phách hăng hái!

Theo sát phía sau nàng là Đại hoàng nữ Phong Bạch Anh còn có Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chí, hai người cũng lập tức leo lên lưng ngựa phóng nhanh về phía trước.

Trong nhất thời, chỉ còn lại Phong Bạch Tô và Phong Bạch Liêm là còn đứng tại chỗ.

Kỵ xạ là khóa học bắt buộc của các hoàng nữ cho nên từ nhỏ các nàng đã bắt đầu học, bởi cho dù Phong Bạch Liêm có tính tình hướng nội thì cũng biết cưỡi ngựa. Chỉ có điều kỹ thuật không tinh thông và xuất sắc như những người khác.

Nàng cẩn thận leo lên lưng ngựa sau đó hai chân nhẹ nhàng kẹp bên hông hắc mã chạy chậm về phía trước.

Phong Bạch Tô nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc, sau đó cũng đạp chân lên bàn đạp leo lên lưng ngựa.

Hôm nay nàng không mặc áo gấm hoa lệ mà là xuyên một thân kỵ phục càng tôn lên dáng người của cô. Nhưng y phục vẫn là màu đỏ, ngồi trên tuấn mã mà đen càng lộ ra phong thái trác tuyệt.

Bàn tay trắng nõn nắm chặt dây cương trong tay, hai chân thon dài kẹp lấy hông ngựa, thiếu nữ hồng y ngồi trên lưng ngựa trong nháy mắt tựa như tia chớp phóng nhanh về phía trước nhanh chóng đuổi theo.

Hướng đi đến Phượng Minh Sơn có nhiều đường, Phong Bạch Tô không giống như các hoàng nữ khác đi đường lớn, mà Phong Bạch Tô lại vòng qua Phượng Lăng thành, đi từ đường nhỏ hướng tới Phượng Minh Sơn.

Đã lâu rồi không không thể cưỡi ngựa thoải mái như vậy, Phong Bạch Tô nhất thời động tâm, liền thay đổi phương hướng.

Giữa nơi núi rừng hoang vu, Phong Bạch Tô cưỡi hắc mã nhanh như chóp phóng về phía trước. Tiêu sái tùy ý!

Thời điểm đi đến Phượng Minh Sơn cũng là lúc mặt trời xuống núi, phía trước con đường nhỏ đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa chắn ngang.

Mã phu đang điên cuồng ổn định thân thể sắp ngã, bên cạnh xe ngựa có một vị công tử xuyên y phục màu vàng nhạt cùng thiếp thân thị hầu đứng chung một chỗ, lúc này cũng đang khẩn trương nhìn theo mã phu.

Phong Bạch Tô thấy thế thì nhíu mày lại, ghìm ngựa dừng trước xe ngựa.

Quay đầu nhìn lại công tử kia, nàng lên tiếng dò hỏi: “Đây là làm sao rồi?”

Tiểu công tử gương mặt như họa, sau khi nhìn thấy Phong Bạch Tô gương mặt trái xoan có chút phiếm hồng, thanh âm êm dịu mở miệng: “Qúy nữ thứ lỗi! Ngựa kéo xe đột nhiên bị kinh hãi, ngài có thể ở đây chờ một lát.”

Phong Bạch Tô ngược lại là không có để ý, quay đầu lại nhìn về phía mã phu đang cố gắng chế phúc con ngựa. Thấp giọng nói một câu: “Không sao.”

Tiểu công tử nghe vậy thì nhịn không được mà vụng trộm liếc nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng.

Đột nhiên con ngựa lại điên cuồng giơ chân trước lên cao, mã phu ở trên lưng ngựa trong nhất thời không định hình, thân thể vô ý thức ngã ra sau.

Đồng tử Phong Bạch Tô hơi co lại, theo bản năng vận khinh công hướng tới chỗ nàng. Ngay thời điểm mã phu sắp rơi xuống đất, nàng duỗi tay đỡ lấy eo nàng, không để nàng rơi xuống đất.

Mã phu sau khi đứng vững mới kinh ngạc phát sau lưng đã ra một thân mồ hôi lạnh, sau đó mặt mày tràn đầy cảm kích hướng Phong Bạch Tô cảm tạ: “Đa tạ quý nữ ra tay giúp đỡ!”

Phong Bạch Tô cũng không nhìn nàng, chỉ thản nhiên nói: “Bảo vệ chủ tử nhà ngươi để hắn đứng xa một chút.”

Sau khi nói xong câu này, mũi chân nhẹ nhún một cái trong nháy mắt bay đến chỗ con ngựa đang phát cuồng.

Nàng ghìm chặt dây cương, trong đôi mắt đào hoa diễm lệ lộ ra tài năng hơn người. Theo cường độ trên tay nàng tăng lên, con ngựa đang điên cuồng dưới thân cũng bị ghìm ngã ngửa ra sau, trong miệng hí vang một tiếng dài, lưng ngựa gần như cùng mặt đất đứng thẳng.

Thân hình Phong Bạch Tô vững vàng ngồi trên lưng ngựa, hai chân thon dài hữu lức gắt gao kẹp lấy, hai móng chân ngựa trong nháy mắt hạ xuống. Khí tức toàn thân cũng bị quét sạch sành sanh, chậm rãi lắng xuống.

Phong Bạch Tô sau khi thấy nó đã bình tĩnh trở lại, chân trái vừa nhấc lên, động tác nhanh gọn nhảy xuống.

Sắc mặt nàng bình tĩnh đi đến trước mặt ba người, lạnh nhạt lên tiếng: “Sau này ra ngoài tốt nhất nên mang theo một người am hiểu về ngựa.”

Dứt lời, liền xoay người đi đến con hắc mã trước mặt, nhảy lên. Hướng nó nhanh chóng đi đến Phượng Minh Sơn.

Tiểu thị bên người nhìn xem công tử nhà mình ánh mắt xuất thần nhìn theo bóng dáng Phong Bạch Tô, cho rằng hắn là bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ. Hắn có chút lo lắng dò hỏi: “Công tử, người không sao chứ?”

Ngụy Kinh Kỳ thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu: “Ta không sao, không cần lo lắng.”

Đôi mắt như họa của hắn khẽ động, nhìn đến tiểu thị bên người đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết đây là quý nữ nhà ai không?”

Tiểu thị bên người lắc lắc đầu, “Nô chưa từng gặp qua.”

Ngụy Kinh Kỳ nghe vậy thì trên mặt hiện lên mấy phần mất mát, bất quá nghĩ đến nữ tử cũng là hướng Phượng Minh Sơn mà đi. Đôi mắt hắn lại sáng lên: “Được rồi, chúng ta cũng nhanh chóng xuất phát đi.”

—--------------------------

Phong Bạch Tô sau khi đi đến bãi săn, vừa mới tung người xuống ngựa, từ xa liền có một thân ảnh màu xanh thẳm lao qua đây.

Trong miệng còn nũng nịu kêu: “Biểu tỷ ~”

Trong nháy mắt, sống lưng Phong Bạch Tô có một cỗ hàn khí xông thẳng lên não!

Thân thể nàng có chút cứng đờ quay lại, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười: “Biểu đệ…”

Liễu Đàm xuyên một thân y phục màu xanh thẳm, cái đầu nho nhỏ, gương mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn phủ lên một tầng nước mắt, phảng phất như tùy thời đều có thể khóc lên.

Thấy nụ cười cứng đờ trên gương mặt Phong Bạch Tô, vành mắt hắn lập tức tụ lại nước mắt, miệng nhỏ vểnh lên duỗi tay đi túm lấy ống tay áo Phong Bạch Tô.

Phong Bạch Tô mắt thấy hắn duỗi tay ra, tay mắt nhanh lẹ tránh sang một bên, vội vàng hô: “Liễu Đàm Đàm, có chuyện gì thì nói, trước mặt mọi người đừng có động thủ động cước chứ!”

Một mặt muốn tránh còn không kịp, giống như là nếu bị đụng vào liền bị mất trong sạch.

Liễu Đàm nghe thấy nàng gọi tên mình, thì có chút ủy khuất rút ray lại, nước mắt trong mắt như muốn rơi ra ngoài.

Mỗi lần Phong Bạch Tô gọi tên của hắn đã cho thấy là nàng chuẩn bị nổi giận!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...